• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* LƯU Ý: 18+

- Aaa... nhanh.. quá... anh... chậm chậm lại...

Vẻ mặt ửng đỏ đầy yêu kiều của Du An Kỳ càng làm cho Trương Thần cảm thấy phấn khích. Cô nắm lấy bắp tay của anh, nói nhỏ:

- A... ưm.... t... tôi sắp... ra rồi...!

- Được... vậy chúng ta cùng nhau ra... ưm...

Trương Thần vừa mới dứt lời, An Kỳ đã cảm nhận được bên trong cơ thể mình có thứ âm ấm chảy vào. Anh rút cự long ra khỏi người An Kỳ, cô như trút được gánh nặng. Cả người An Kỳ đầy mệt mỏi, chỉ có thể nép vào người anh. Nhưng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, An Kỳ lại bị anh đè xuống và tiếp tục cuộc ân ái.


Anh lấy chai nước gần đó và đổ một ít xuống ngực Du An Kỳ, rồi cuối người liếm sạch nước ấy. Hành động của anh bất giác làm cô run người, bên dưới của cô cũng bị hành động của anh làm cho chảy nước. Anh nhìn cô, tấm tắc nói:

- Có lẽ là do nước có mùi vị của em nên đặc biệt ngon.

- An Kỳ, chúng ta tiếp tục thôi.

Cự long của anh lại thức giấc. Anh tiếp tục xâm chiếm lấy cơ thể đang bị rút dần sức lực của cô. Anh hết lần này đến lần khác bắt cô đổi rất nhiều tư thế khó coi làm cô càng thêm mệt mỏi. Trương Thần thì thầm vào tai An Kỳ:

- Em thích tư thế này chứ?

Cô nói không nên lời, nghĩ rằng cự long của anh cứ liên tục đâm vào người cô thế này. Một lúc lâu sau, anh lật người An Kỳ lại, để cô nằm dưới thân mình, cũng để anh nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô. Sau một hồi không nghe tiếng rên rỉ êm tai của cô, anh nói:

- Nếu em không phát ra tiếng thì đừng trách...

Thấy cô nằm bất động đầy mệt mỏi, anh càng ra vào liên tục và mạnh hơn khiến cô đau đớn mà phải phát ra thứ âm thanh mà anh muốn:

- Aaa... ưmmm.... ưmmm...

Trương Thần giữ chặt hai tay Du An Kỳ, đặt lên đỉnh đầu. Anh vừa dùng lực với cơ thể cô, vừa khom người liếm cổ sang vai của cô. Sau đó lại chuyển lên liếm vành tai đã chuyến sang đỏ ửng của An Kỳ.

- Đừng... xin anh.. đừng liếm nữa...

- Anh... định làm đến khi nào đây?...

- Đến khi em thừa nhận chúng là con của tôi...

Dứt lời, anh liền cắn và hôn khắp người cô. Anh siết chặt lấy eo của cô và nâng lên, và lại dùng sức và ra vào nơi đó của cô.

Đến khi không thể chịu được nữa, hai mắt An Kỳ cũng chẳng còn sức để mở, giọng cô cũng đã dần khàn đi, hỏi anh:

- Anh... từ trước đến nay... chưa từng thật lòng với tôi... có đúng không...?

Vừa hỏi dứt câu, Du An Kỳ liền ngất đi dưới cơ thể của Trương Thần. Anh rút cự long ra khỏi người cô, anh lập tức lấy chăn đắp cho cô. Anh lấy tay kê đầu cho cô nằm, còn xoay mặt cô quay về phía ngực mình. Trương Thần nhẹ nhàng đặt lên trán An kỳ một nụ hôn, dù biết cô không nghe được nhưng anh vẫn nói với giọng buồn bã:

- Nếu như không thật lòng với em, Trương Thần tôi cần phải dùng những thủ đoạn hèn hạ này hay sao?

Nói rồi, Trương Thần ôm Du An Kỳ vào lòng mình. Cảm giác được ôm cô trong lòng thật bình yên cũng thật ấm áp. Năm năm cô rời đi, chưa bao giờ anh tìm lại được cảm giác ấm áp này một lần nào cả.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời lọt vào phòng cùng với tiếng chim bên ngoài hót líu lo đã làm cho An kỳ thức giấc. Cô lấy tay che đi ánh nắng đang chíu vào mắt mình khiến cô bị chá. Cô xoay qua bên cạnh, thấy người nằm kế bên đã rời đi từ lâu. Cô ngồi dậy và rời khỏi giường, dáng vẻ đầy khó khăn. Cả người cô không có chỗ nào là không bị đau nhức, hai chân cô run lẩy bẩy rồi bất ngờ bị ngã về phía trước. Có bàn tay từ phía sau ôm lấy hông của cô, nếu không thì chút nữa cô đã té xuống đất. Anh bế cô lên làm cô vô cùng ngạc nhiên, quát:

- Anh làm gì vậy?

- Thấy em đi không vững nên anh bế em.

Nói rồi, anh bế cô đi vào phòng tắm. Anh đặt cô vào bồn tắm và bắt đầu xả nước. Thấy anh vẫn chưa chịu ra ngoài, An Kỳ lấy tay che cơ thể của mình:

- Ra ngoài cho tôi tắm...

- Em che làm gì... cơ thể của em có chỗ nào mà anh chưa được nhìn hay chạm vào chứ?

Anh vừa dứt lời liền giở thói lưu manh với cô. Lập tức, trên mặt Trương Thần liền hiện lên dấu tay của Du An Kỳ đầy rõ rệt. Anh nũng nịu nói với cô:

- Vì anh thấy em đi lại khó khăn và mệt nên anh muốn tắm để chuộc lỗi với em thôi.

- Anh còn nói, nhờ ơn của anh hết đó...

- Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?

Trương Thần lại nữa dí sát vào người cô, định giở thói lưu manh liền bị cô mắng:

- Anh có muốn trên mặt hiện dấu tay của tôi nữa hay không?

- Bảo bối, anh đùa thôi... đừng giận anh mà... cho phép anh tắm cho em đi...

- Ai là bảo bối của anh chứ? Mặt anh cũng dày thật đó Trương Thần...


- Anh chỉ mặt dày với mình em thôi, An Kỳ, em nói gì cũng được, cho phép anh tắm cho em đi...


Trương Thần làm nũng Du An Kỳ liên tục làm cô buồn cười không chịu được, vậy nên cô cũng đồng ý. Thật không ngờ cô lại có cơ hội, biết một Trương Thần khác đầy mặt dày như thế nào. Anh bỏ cả thể diện để cầu xin cô, cô cũng nên động lòng chứ.


🎵background music🎵


Thể Diện - Vu Văn Văn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK