Du An Kỳ khoác lấy tay Trương Thần, cô luôn đi theo anh suốt buổi tiệc. Một số vị khách nam từ đầu buổi tiệc đến giờ vẫn luôn để ý đến An Kỳ.
Một số vị khách đã đích thân đến chào hỏi Trương Thần và Du An Kỳ, còn không ngừng trầm trồ trước vẻ đẹp của cô.
Còn có những vị khách đã không tiếc lời khen Du An Kỳ bằng bốn từ:
- Bách bàn nan miêu. (1)
An Kỳ biết vậy nhưng vẫn không hề đắc ý trong lòng. Cô vẫn cố gắng thực hiện thật tốt nhiệm vụ hôm nay của mình.
Trong lúc bửa tiệc chuẩn bị bắt đầu, một cô gái với một bộ váy dạ hội bước vào. Ánh mắt mọi người bắt đầu hướng về cô ấy và bàn tán. Gương mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười, đường nét trên gương mặt lại rất sắc bén.
Trương Thần và Du An Kỳ lúc này nhìn về phía mọi người đang hướng nhìn, mới thấy cô gái ấy.
An Kỳ hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ anh:
- Trương tiên sinh, cô ấy là?
- Dương Thi Nhi.
Anh vừa dứt, cô gái tên Dương Thi Nhi này liền tiến đến chỗ hai người đang đứng, cất giọng lảnh lói:
- Trương Thần, đã lâu không gặp.
Anh không trả lời, chỉ gật đầu rồi im lặng.
- Vị tiểu thư này là...
Dương Thi Nhi tiếp tục quay sang nói đến An Kỳ
- Cô ấy tên là Du An Kỳ.
- Du tiểu thư, chào cô...
Dương Thi Nhi nói xong, cô đưa bàn tay ra, ý muốn bắt tay với An Kỳ. Nhưng trong lúc bắt tay, móng tay của Dương Thi Nhi đã đâm vào tay cô. Du An Kỳ vẫn không bày tỏ vẻ mặt ra ngoài, rồi cũng nhanh chóng rút tay về. Dương Thi Nhi vẫn nhìn cô, cười với ánh mắt mãn nguyện.
Du An Kỳ lúc vừa nhìn thấy cô ta thì liền có một suy nghĩ:
- Dong chi tục phấn? (2)
Không lâu sau, buổi tiệc cũng đã bắt đầu. Trương lão gia cũng đã tuyên bố sẽ rút khỏi công ty và đưa Trương Thần vào thay vị trí Tổng giám đốc của ông. Còn ông, vẫn sẽ ở phía sau chỉ dạy thêm cho anh. Tất cả các khách mời ai nấy vỗ tay và nâng ly chúc mừng tân Tổng giám đốc.
Tiết mục tiếp theo chính là khiêu vũ. Nhưng khi vừa đến tiết mục ấy, Du An Kỳ đã rời khỏi, cô đi dạo ngoài sân. Không ngờ đêm nay lại có trăng, cảnh vật nơi đây cũng thật đẹp. Chỉ là, lâu lâu lâu lại có những cơn gió vô tình nổi lên làm cô bất giác run lên. An Kỳ ôm lấy tay, xoa xoa cho ấm lên.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy không còn lạnh nữa? Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Đông Lượng. Anh đang khoác chiếc áo bên ngoài của mình cho cô.
Vừa nhìn thấy anh, Du An Kỳ liền reo lên:
- Anh Đông Lượng, anh cũng có mặt ở đây sao?
- Đương nhiên rồi!
Đây là tiệc của bạn anh mà.
Lý Đông Lượng nhìn Du An Kỳ, nở nụ cười ấp áp.
- Thì ra là vậy. Vậy anh cũng chính là người giới thiệu em cho Trương tiên sinh?
Cô thắc mắc.
- Cũng không hẳn vậy.
Anh chỉ giới thiệu với Trương Thần tổ chức các em làm việc thôi.
Cả hai người cứ mãi đứng đấy nói chuyện, cười cười nói nói vui vẻ. Từ lâu đã không biết những hình ảnh ấy đã được Trương Thần nhìn thấy. Nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm.
Chính Trương Thần cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Dương Thi Nhi đứng bên cạnh bồi thêm vài câu với anh:
- Anh xem, hai người họ thân nhau thật. Cười nói đến không hề hay biết chúng ta đang đứng đây.
Dương Thi Nhi vừa nói xong, Trương Thần liền rời đi. Nhưng anh lại đi đến chỗ Lý Đông Lượng và Du An Kỳ đang nói chuyện. Đến nắm lấy tay An Kỳ rời đi.
- Buổi tiệc sắp kết thúc rồi, tôi đưa cô về.
Anh kéo tay cô đi, An Kỳ chưa định hình được gì trong đầu liền bị anh nắm lấy tay dắt đi. Được một đoạn, anh dừng lại, quay sang nhìn cô. Nhưng Du An Kỳ lại nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu.
Trương Thần cầm lấy chiếc áo cô đang khoác trên người, thảy về phía Lý Đông Lượng rồi tiếp tục kéo tay cô đi.
Lý Đông Lượng thấy vậy liền bật cười. Đã lâu rồi, anh chưa từng thấy Trương Thần có thái độ như vậy. Khi anh định quay vào trong, Dương Thi Nhi cũng không còn đứng ở chỗ khi nãy nữa.
Du An Kỳ bị Trương Thần bắt đứng đợi anh tại trước cửa nhà hàng Kim Hoa, đợi anh lấy xe ra đón. Cô đứng gật gù không bao lâu thì xe anh chạy ra. Cô đi đến mở cửa, ngồi kế bên anh.
Trương Thần không nói lời nào. Cô vừa lên xe thì đã đạp chân ga chạy thật nhanh về hướng thành phố. Trong lúc anh chạy, Du An Kỳ không dám mở mắt, trong lòng đầy lo sợ, niệm Phật không thôi. Cuối cùng không kiềm được mà nói:
- Trương tiên sinh, chạy từ từ thôi, không cần gấp như vậy.
Tính mạng là quan trọng.
Cô vừa dứt câu, xe Trương Thần dừng trước một quán caffee. Cả hai người cùng vào trong để trao đổi về buổi tiệc đêm nay.
- Trương tiên sinh, đêm nay tôi diễn như vậy được rồi chứ?
- Tốt. Nhưng mà...
Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp. Trong lúc ấy, quan sát vẻ mặt của An Kỳ.
- Cô đã không nghe theo tôi, lúc nãy đã ra bên ngoài một mình.
- Xin lỗi, là do lúc ấy bên trong quá ngột ngạt.
Du An Kỳ nói rồi, cô cúi mặt xuống.
- Đây là tiền lương như cô yêu cầu, không dư, không thiếu.
Vì đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nên tôi cũng có thể bỏ qua một vài sai sót.
Trương Thần lấy từ túi bên trong áo ra một tờ chi phiếu và đưa cho An Kỳ. Cô vừa nhìn thấy đã vui mừng khôn xiết. Chưa dừng lại ở đây, Trương Thần còn có một đề nghị với An Kỳ:
- Du tiểu thư, tôi muốn chúng ta có thể hợp tác lâu dài hơn. Nhưng không giống như lần hợp tác này.
- Trương tiên sinh, ý anh là?
- Trở thành nữ nhân của tôi.
* (1) vẻ đẹp khó có thể miêu tả.
(2) sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.
Nhân sinh
nếu như lần đầu gặp gỡ - Kim Trì
Một số vị khách đã đích thân đến chào hỏi Trương Thần và Du An Kỳ, còn không ngừng trầm trồ trước vẻ đẹp của cô.
Còn có những vị khách đã không tiếc lời khen Du An Kỳ bằng bốn từ:
- Bách bàn nan miêu. (1)
An Kỳ biết vậy nhưng vẫn không hề đắc ý trong lòng. Cô vẫn cố gắng thực hiện thật tốt nhiệm vụ hôm nay của mình.
Trong lúc bửa tiệc chuẩn bị bắt đầu, một cô gái với một bộ váy dạ hội bước vào. Ánh mắt mọi người bắt đầu hướng về cô ấy và bàn tán. Gương mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười, đường nét trên gương mặt lại rất sắc bén.
Trương Thần và Du An Kỳ lúc này nhìn về phía mọi người đang hướng nhìn, mới thấy cô gái ấy.
An Kỳ hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ anh:
- Trương tiên sinh, cô ấy là?
- Dương Thi Nhi.
Anh vừa dứt, cô gái tên Dương Thi Nhi này liền tiến đến chỗ hai người đang đứng, cất giọng lảnh lói:
- Trương Thần, đã lâu không gặp.
Anh không trả lời, chỉ gật đầu rồi im lặng.
- Vị tiểu thư này là...
Dương Thi Nhi tiếp tục quay sang nói đến An Kỳ
- Cô ấy tên là Du An Kỳ.
- Du tiểu thư, chào cô...
Dương Thi Nhi nói xong, cô đưa bàn tay ra, ý muốn bắt tay với An Kỳ. Nhưng trong lúc bắt tay, móng tay của Dương Thi Nhi đã đâm vào tay cô. Du An Kỳ vẫn không bày tỏ vẻ mặt ra ngoài, rồi cũng nhanh chóng rút tay về. Dương Thi Nhi vẫn nhìn cô, cười với ánh mắt mãn nguyện.
Du An Kỳ lúc vừa nhìn thấy cô ta thì liền có một suy nghĩ:
- Dong chi tục phấn? (2)
Không lâu sau, buổi tiệc cũng đã bắt đầu. Trương lão gia cũng đã tuyên bố sẽ rút khỏi công ty và đưa Trương Thần vào thay vị trí Tổng giám đốc của ông. Còn ông, vẫn sẽ ở phía sau chỉ dạy thêm cho anh. Tất cả các khách mời ai nấy vỗ tay và nâng ly chúc mừng tân Tổng giám đốc.
Tiết mục tiếp theo chính là khiêu vũ. Nhưng khi vừa đến tiết mục ấy, Du An Kỳ đã rời khỏi, cô đi dạo ngoài sân. Không ngờ đêm nay lại có trăng, cảnh vật nơi đây cũng thật đẹp. Chỉ là, lâu lâu lâu lại có những cơn gió vô tình nổi lên làm cô bất giác run lên. An Kỳ ôm lấy tay, xoa xoa cho ấm lên.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy không còn lạnh nữa? Cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Đông Lượng. Anh đang khoác chiếc áo bên ngoài của mình cho cô.
Vừa nhìn thấy anh, Du An Kỳ liền reo lên:
- Anh Đông Lượng, anh cũng có mặt ở đây sao?
- Đương nhiên rồi!
Đây là tiệc của bạn anh mà.
Lý Đông Lượng nhìn Du An Kỳ, nở nụ cười ấp áp.
- Thì ra là vậy. Vậy anh cũng chính là người giới thiệu em cho Trương tiên sinh?
Cô thắc mắc.
- Cũng không hẳn vậy.
Anh chỉ giới thiệu với Trương Thần tổ chức các em làm việc thôi.
Cả hai người cứ mãi đứng đấy nói chuyện, cười cười nói nói vui vẻ. Từ lâu đã không biết những hình ảnh ấy đã được Trương Thần nhìn thấy. Nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút biểu cảm.
Chính Trương Thần cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Dương Thi Nhi đứng bên cạnh bồi thêm vài câu với anh:
- Anh xem, hai người họ thân nhau thật. Cười nói đến không hề hay biết chúng ta đang đứng đây.
Dương Thi Nhi vừa nói xong, Trương Thần liền rời đi. Nhưng anh lại đi đến chỗ Lý Đông Lượng và Du An Kỳ đang nói chuyện. Đến nắm lấy tay An Kỳ rời đi.
- Buổi tiệc sắp kết thúc rồi, tôi đưa cô về.
Anh kéo tay cô đi, An Kỳ chưa định hình được gì trong đầu liền bị anh nắm lấy tay dắt đi. Được một đoạn, anh dừng lại, quay sang nhìn cô. Nhưng Du An Kỳ lại nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu.
Trương Thần cầm lấy chiếc áo cô đang khoác trên người, thảy về phía Lý Đông Lượng rồi tiếp tục kéo tay cô đi.
Lý Đông Lượng thấy vậy liền bật cười. Đã lâu rồi, anh chưa từng thấy Trương Thần có thái độ như vậy. Khi anh định quay vào trong, Dương Thi Nhi cũng không còn đứng ở chỗ khi nãy nữa.
Du An Kỳ bị Trương Thần bắt đứng đợi anh tại trước cửa nhà hàng Kim Hoa, đợi anh lấy xe ra đón. Cô đứng gật gù không bao lâu thì xe anh chạy ra. Cô đi đến mở cửa, ngồi kế bên anh.
Trương Thần không nói lời nào. Cô vừa lên xe thì đã đạp chân ga chạy thật nhanh về hướng thành phố. Trong lúc anh chạy, Du An Kỳ không dám mở mắt, trong lòng đầy lo sợ, niệm Phật không thôi. Cuối cùng không kiềm được mà nói:
- Trương tiên sinh, chạy từ từ thôi, không cần gấp như vậy.
Tính mạng là quan trọng.
Cô vừa dứt câu, xe Trương Thần dừng trước một quán caffee. Cả hai người cùng vào trong để trao đổi về buổi tiệc đêm nay.
- Trương tiên sinh, đêm nay tôi diễn như vậy được rồi chứ?
- Tốt. Nhưng mà...
Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp. Trong lúc ấy, quan sát vẻ mặt của An Kỳ.
- Cô đã không nghe theo tôi, lúc nãy đã ra bên ngoài một mình.
- Xin lỗi, là do lúc ấy bên trong quá ngột ngạt.
Du An Kỳ nói rồi, cô cúi mặt xuống.
- Đây là tiền lương như cô yêu cầu, không dư, không thiếu.
Vì đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nên tôi cũng có thể bỏ qua một vài sai sót.
Trương Thần lấy từ túi bên trong áo ra một tờ chi phiếu và đưa cho An Kỳ. Cô vừa nhìn thấy đã vui mừng khôn xiết. Chưa dừng lại ở đây, Trương Thần còn có một đề nghị với An Kỳ:
- Du tiểu thư, tôi muốn chúng ta có thể hợp tác lâu dài hơn. Nhưng không giống như lần hợp tác này.
- Trương tiên sinh, ý anh là?
- Trở thành nữ nhân của tôi.
* (1) vẻ đẹp khó có thể miêu tả.
(2) sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.
🎵background music🎵
Nhân sinh
nếu như lần đầu gặp gỡ - Kim Trì