• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đã tắm xong, An Kỳ mặc quần áo mà Trương Thần đã chuẩn bị sẵn cho mình. Là một chiếc váy ngủ, nhưng nhìn có chút quen. Khi đã mặc nó trên người và nhìn vào gương, cô phát hiện đây chính là chiếc váy ngủ mình để sót ở biệt thự. Không ngờ anh vẫn còn giữ và cất giữ kĩ càng cho đến tận bây giờ.

Bước ra từ nhà tắm, Trương Thần hiện tại đã mặc thêm một chiếc quần thể thao bên dưới, còn phía trên, anh lại không mặc áo. Anh bị vẻ đẹp của An Kỳ làm cho điên đảo thần trí. Dù đang đọc sách, nhưng khi thấy cô vừa bước ra, anh liền đặt sách xuống. Nhìn cô thật kĩ từ trên xuống dưới rồi trầm trồ khen ngợi:

- Nhìn em vẫn đẹp như xưa. Không đúng, phải nói là đẹp hơn.

- Dẻo miệng.

Dứt lời, cô liền ngồi xuống giường. Trương Thần liền xích đến gần, nói:

- An Kỳ, có phải ông trời sai em xuống để câu dẫn hay không?

- Không. Ông trời sai tôi xuống để hành hạ anh đó.

- Thật không ngờ, khẩu vị của em cũng nặng thật đó.


Biết ý nghĩ trong đầu của Trương Thần, Du An Kỳ liền nói:

- Không nói với anh nữa.

Nói rồi, cô liền lấy gối nằm và phân chia ranh giới. Anh thấy vậy liền cảm thấy khó chịu:

- Em đang chia ranh giới sao?

- Đúng vậy! Hai chúng ta, nước sông không phạm nước giếng.

- Được thôi.

Vừa nói dứt câu, Trương Thần liền kéo người Du An Kỳ xuống giường. Anh đè lên người cô, không quên giữ lấy hai tay. An Kỳ lập tức phản kháng:

- Anh... anh đã lấn qua bên tôi rồi kìa.

- Vậy sao. Anh thích như thế đấy.

- Đây là chỗ của tôi.

- Nhưng đây là phòng của anh.

Trương Thần tuyên bố khiến An Kỳ chỉ biết im lặng. Anh cúi người, áp sát vào người cô. An Kỳ lúc này cũng đờ người ra, không biết nên làm gì. Lúc này, cửa phòng của hai người mở ra.

- Mẹ ơi...

An Nhiên định vào phòng nói chuyện với mẹ trước khi ngủ. Nhưng khi thấy cô và Trương Thần đang thân mật với nhau, cô bé đột nhiên bất động. Trương phu nhân chạy vào và đưa An Nhiên ra ngoài, không quên nói:

- Mẹ xin lỗi hai đứa. Mẹ... không làm phiền các con nữa, mẹ đi đây.

Ngay lúc này, Du An Kỳ biết được rằng, cho dù cô có giải thích thì vẫn không thể xóa bỏ được hiểu lầm ấy. Cô giận nên đã đá Trương Thần sang một bên. Cô ngồi dậy và lấy ra một quyển sách, sau đó chăm chú đọc nó. Vài tiếng sau trôi qua, Trương Thần nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười giờ đêm, An Kỳ vẫn chưa chịu ngủ, anh liền nhắc:

- An Kỳ, đừng đọc sách nữa, chúng ta đi ngủ thôi, anh buồn ngủ lắm rồi!

Không thèm quan tâm đến anh, cô đang bị thu hút bởi nội dung của quyển sách này nên trả lời đầy phũ phàng:

- Muốn ngủ thì anh ngủ trước đi, tôi đâu có kêu anh chờ tôi.

Vừa nói, cô vừa đọc sách mà chẳng bận tâm về anh chút nào. Thở một hơi dài, Trương Thần giật lấy quyển sách trên tay An Kỳ và đóng nó lại. Anh đặt sách trên bàn và tắt đèn, bật đèn ngủ. Trương Thần cũng không quên kéo tay cô nằm xuống và ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.

- Anh làm gì vậy?

- Ngủ.

- Có cần thiết phải ôm tôi như vậy khi ngủ hay không?

- Cần thiết.

Dứt lời, anh siết chặt người cô hơn sau đó nhắm hai mắt lại và ngủ. An Kỳ thúc cùi trỏ vào ngực Trương Thần nhưng anh vẫn không phản ứng gì. Cô cảm nhận rất rõ từng hơi thở của anh phả vào sau gáy và tai của mình. Anh thủ thỉ vào tai An Kỳ:

- Em đừng đi có được hay không?

Du An Kỳ vẫn im lặng. Cô lấy tay của mình từ từ gỡ tay anh ra khỏi người mình. An Kỳ xoay người lại, nhìn gương mặt Trương Thần đang ngủ. Bất chợt, anh mở mắt rồi nói:

- Em định nhìn đến bao giờ đây?

- Ai nhìn anh?

Xấu hổ vì bị phát hiện, cô chưa kịp xoay qua để đỡ trốn thì bị ai kia ôm vào lòng. Lần này, cô nhất quyết kháng cự một cách kịch liệt. Nhưng chống cự không được bao lâu thì đã ngủ mất rồi. Trương Thần liền buồn cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi nói:

- Ngủ ngon, cô gái của anh.

Nửa đêm, trong lúc ngủ, Du An Kỳ đã mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy mình ở một nơi rất tối, nhìn đằng xa thấy có ánh sáng, cô liền tiến đến gần. Khi đến, cô lại thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đứng xoay người về phía mình. An Kỳ liền cất tiếng hỏi:

- Là ai?

Cô vừa dứt câu hỏi, người kia liền xoay người lại. Du An Kỳ cảm thấy bất ngờ, người đó là bà Du. Vừa nhìn thấy mẹ, cô liền hân hoan mà reo lên:

- Mẹ, người quay về với con rồi sao?

Nhưng khác với vẻ mặt hân hoan của Du An Kỳ, bà Du nhìn cô với ánh mắt đầy giận dữ và buồn rầu. Bà Du không nói câu nào, chỉ nhìn An Kỳ rồi lẳng lặng biến mất, mặc cho cô có gọi to đến thế nào, vẫn không thấy bà xuất hiện lần nữa. Giật mình thức dậy, An Kỳ liền ngồi bật dậy, thở hổn hển và cố hít thở sâu. Lúc này, Trương Thần dường như cũng bị đánh thức bởi khi anh xoay người lại không thấy cô nằm kế bên. Anh ngồi dậy và hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Sao trán em lại đổ đầy mồ hôi lạnh thế?

Anh vừa nói, vừa lau đi mồ hôi trên trán An Kỳ. Cô vẫn còn thở mạnh, tim lúc này đập cũng nhanh hơn.

- Không có gì. Chỉ là tôi vừa gặp ác mộng thôi.

Nói rồi, cô xoay đầu nhìn anh. Ánh mắt có chút buồn bã:

- Xin lỗi vì đã đánh thức anh.

- Không sao.

Trương Thần đỡ An Kỳ nằm xuống, ôm lấy cô và dịu dàng nói:

- Có lẽ ác mộng vừa nãy làm em hoảng sợ rồi! Yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em, đừng sợ.


Vừa nói, anh vừa vuốt đầu cô. Bất chợt, An Kỳ tựa đầu vào ngực anh, cô thở đầy nhẹ nhõm và bắt đầu lại giấc ngủ. Không hiểu vì sao, khi nghe Trương Thần trấn an, An Kỳ cảm thấy không còn sợ bất cứ chuyện gì nữa. Trong lúc ôm lấy An Kỳ, Trương Thần lấy hết can đảm để thổ lộ:


- An Kỳ, anh sẽ lại bắt đầu theo đuổi em. Anh đã đánh mất em một lần rồi, nhất định sẽ không đánh mất em một lần nào nữa.


🎵background music🎵


Chờ Người Nơi Ấy - Uyên Linh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK