- Có chuyện gì?
- Đây là dự án của em, anh xem xem.
- Đặt lên bàn đi.
Thấy cô ta vẫn đứng đó chưa đi, anh hỏi tiếp:
- Còn chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là muốn mời anh đi ăn thôi.
- Không rảnh.
Câu trả làm cho Dương Thi Nhi có chút xấu hổ. Không ngờ anh lại từ chối dứt khoác đến vậy. Nhưng cô vẫn không chịu đi, cô ta nói.
- Vậy em đợi anh làm xong công việc, rồi chúng ta đi.
- Tôi không có thời gian để đi ăn cùng cô đâu, vậy nên đừng đợi làm gì cho mất thời gian.
Trương Thần vừa nói rồi, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Peter bước vào. Đi phía sau anh là Du An Kỳ, anh còn lịch sự đưa tay ra mời cô:
- Du tiểu thư, bên này.
- Cảm ơn anh.
Sau khi đã đưa An Kỳ vào phòng, Peter liền rời đi. Nhìn thấy Du An Kỳ, mắt Trương Thần liền sáng rực lên, hơn là nhìn thấy vàng. Thấy cô đến, anh bất ngờ nhưng cũng hết sức vui mừng. Anh đi đến và đưa cô đến ghế ngồi.
- An Kỳ, em đang mang thai, đến đây làm gì?
- Chỉ là muốn xem bộ dạng chăm chỉ của anh như thế nào thôi.
- Không biết Dương tiểu thư cũng ở đây. Không biết có làm phiền hai người đang làm việc hay không?
Du An Kỳ nhìn Dương Thi Nhi với ánh mắt cười nhạo. Cho dù cô ta có làm cách nào đi nữa, bây giờ người ở bên cạnh Trương Thần vẫn là An Kỳ, không phải Dương Thi Nhi. Cô ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, chấp nhận tình hình hiện tại. Cố nén sự tức giận của mình.
- Không đâu, chúng tôi đã bàn xong công việc rồi. Tôi xin phép.
Quay người rời đi, ánh mắt Dương Thi Nhi tràn đầy sự ganh ghét.
- Trương Thần, lúc nãy có người đưa cho em USB, nói rằng trong đây có thông tin về chủ mưu bắt cóc An Khải.
Du An Kỳ cố tình nói lớn cho Dương thi Nhi nghe. Quả nhiên, cô ta khi bước đến cửa nghe vậy liền dừng lại. Quay sang nhìn Du An Kỳ, trong lòng lúc này run sợ khi thấy cô cũng đang nhìn mình, còn nhếch môi cười. Trương Thần nhận lấy USB từ tay Du An Kỳ, rồi cất vào ngăn kéo trong tủ. Cô ta biết rõ, bây giờ anh rất bận nên sẽ không tra cứu chuyện này ngay bây giờ. Chỉ còn một cách, chính là cô sẽ trộm nó. Nghĩ rồi, Dương Thi Nhi mới an tâm ra ngoài.
- An Kỳ, em yên tâm. Những kẻ muốn hại em và con chúng ta, anh sẽ bắt chúng phải trả giá.
Anh hỏi tiếp:
- Em đã ăn gì chưa?
- Vẫn chưa.
- Đi, anh đưa em đi ăn.
Dứt lời, anh liền nắm lấy tay An Kỳ và rời công ty. Nhìn thấy anh nắm chặt tay Du An Kỳ và lái xe rời đi, ánh mắt tất cả nhân viên liền hướng đến hai người. Tất cả nhân viên đều rộ lên đây chính là vị lão bà bí ẩn của Trương tổng. Thật không ngờ khi ở bên cạnh Du An Kỳ, các nhân viên mới có thể nhìn thấy một mặt khác của vị tổng giám đốc nào đó. Yêu thương, chiều chuộng và rất quan tâm đến người khác, khác với vẻ lạnh lùng hàng ngày. Nhìn thấy đám nhân viên cứ nháo nhào lên, người bực nhất vẫn là Dương Thi Nhi. Thấy Peter đứng gần đó, cô liền đi đến hỏi:
- Trương Thần và cô ta đi đâu vậy?
- Trương tổng đưa Du tiểu thư đi ăn.
Nghe xong, Dương Thi Nhi càng tức giận hơn. Rõ ràng, lúc nãy cô mời anh đi ăn, anh lại từ chối đầy phũ phàng. Bây giờ lại tự mình đưa Du An Kỳ đi ăn.
Chiều hôm ấy, Dương Thi Nhi trước khi tan làm thì nhìn thấy Peter cũng đang rời đi. Cô đi đến bắt chuyện, giọng có chút e dè, hỏi:
- Ah, Peter nè, từ lúc Trương Thần quay trở về công ty đến bây giờ, cậu thấy anh ấy có gì bất thường không?
- Bất thường? Không có. Nhưng tại sao cô lại hỏi vậy?
- Không... không có gì. Cảm ơn anh.
Lòng Dương Thi Nhi có chút đắc ý. Trương Thần không có gì bất thường, nghĩa là anh ấy chưa xem qua USB. Đang đi được vài bước, đột nhiên Peter quay đầu lại nói:
- Dương tiểu thư, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cô. Ở đây là công ty, cô không thể tùy tiện gọi Trương tổng bằng đích danh của Ngài ấy.
Peter nói xong thì liền rời đi. Không để tâm đến vẻ mặt đầy khó chịu của cô ta lúc này. Công ty thì đã sao? Cho dù ở bất cứ đâu, cô cũng đều muốn tất cả mọi người biết Trương Thần là ủa mình. Đó là những suy nghĩ trong lòng của Dương Thi Nhi.
Tối đến, khi tất cả nhân viên trong công ty đã về hết, Dương Thi Nhi lén lút quay trở lại công ty. Cô ta đến thẳng phòng làm việc của Trương Thần. Đoán trước được cửa phòng sẽ khóa nên cô ta đã lấy trong túi một tấm thẻ ATM và dùng nó để mở cửa. Không lâu sao, cánh cửa đã được mở bởi chiếc thẻ một cách dễ dàng. Dương Thi Nhi dùng đèn của điện thoại để tìm USB. Cô nhớ anh cất nó trong ngăn tủ, nhưng lại không thấy anh cất nó ở ngăn nào. Mở ngăn thứ nhất, ngăn thứ hai rồi đến ngăn thứ ba cũng không có. Đến ngăn cuối cùng - ngăn thứ tư, nhất định sẽ có. Đúng như suy đoán, nó được đặt ở ngăn thứ tư. Tìm thấy nó, cô ta không khỏi vui mừng mà reo lên:
- Tìm được rồi!