Nơi anh đang đứng là giữa cầu vượt lớn, nhìn dòng người bon chen nhau bên dưới làn đường đông đúc, nhìn thành phố hoa lệ tràn ngập sắc màu, cảnh vật bình yên, thơ mộng biết bao nhưng trên môi người đàn ông ấy lại đang cười nhạt nhẽo.
Vì thành phố hoa lệ này, chỉ có hoa của người còn lệ là của anh, thì có gì đáng vui mà hạnh phúc.
Cầm chai rượu trên tay, Phó Nhất Trác uống liền ừng ực mấy hớp lớn, khi rượu tuôn không kiểm soát làm ướt áo sơ mi cũng là khi trên mi anh trực trào nước mắt.
Không yêu thì thôi, cớ sao lại nặng lời như thế?
Em làm anh đau, em khiến tim anh tan nát, khiến mi anh ướt đẫm nước mắt, vậy mà anh vẫn không thể nào quên được em!
Nụ cười của anh đầy đau thương, khổ sở. Anh cười nhưng lệ đổ vào tim thì mấy ai hay biết. Giá mà anh chưa từng rung động, giá mà anh không yêu người con gái ấy hơn cả bản thân mình thì hôm nay tim anh đâu có nhói thế này.
Anh cứ nghĩ, rồi cứ uống, uống đến khi đầu óc quay cuồng, gió thổi làm lạnh ngắt cả khuôn mặt, làm bàn tay dần mất đi cảm giác, rượu cũng không còn để uống thì mới chịu trở vào xe.
Chiếc xe dưới tác động của người đàn ông đã được khởi động. Nó lao nhanh về phía trước, tốc độ lướt đi trên mặt đường mỗi lúc càng nhanh.
Xe Audi do Phó Nhất Trác cầm lái đang lao nhanh trên đường, đến khi tới đoạn đường ngã tư…Mọi chuyện sẽ chẳng có gì bất ổn nếu chiếc xe tải đang đi ngược chiều không vượt đèn đỏ…
*Rầm.*
Âm thanh va chạm lớn vang lên, khiến mọi người xung quanh một phen chấn động. Người đi đường đều nhìn ra đường, họ bắt đầu nhốn nháo khi thấy xe ô tô và xe tải đâm trực diện vào nhau.
Hiện trường tai nạn dần thu hút nhiều người, họ chạy đến xem người trong xe hiện tại thế nào. Một số người nhanh trí lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, người thì gọi Cảnh sát.
Cùng lúc này, Bành Thái Công và Tử Hạ đang đứng ngồi không yên trong nhà vì chờ mãi vẫn không thấy Phó Nhất Trác trở về. Điện thoại gọi nhiều lần không được, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã gần hai giờ sáng mà lòng họ càng không yên ổn.
Trong lúc chờ đợi, Tử Hạ đã lên Weibo lướt dạo, vô tình lại nhìn thấy một đoạn video ngắn vừa được người lạ đăng lên cách đây ít phút với tiêu đề là vụ tai nạn mới nhất giữa xe ô tô và xe tải.
Tử Hạ lập tức chau mày khi thấy chiếc ô tô gặp tai nạn trong có vẻ quen mắt, sau đó Tử Hạ đã bấm xem đoạn clip ấy thì sắc mặt cô càng biến đổi khi thấy nạn nhân được đưa ra khỏi chiếc ô tô là Phó Nhất Trác, cả người anh lấm lem máu, trông vô cùng đáng sợ, Tử Hạ hoảng loạn lên tiếng:
“Anh…anh Trác gặp tai nạn rồi…”
Biết tin Phó Nhất Trác gặp tai nạn, Bành Thái Công và Tử Hạ liền gấp rút chạy đến bệnh viện. Sau khi thăm hỏi mới biết hiện tại anh vẫn đang cấp cứu nên họ đứng đợi bên ngoài.
Lúc này, có hai vị Cảnh sát đã đến gặp họ để xác nhận thông tin quan hệ với nạn nhân để giao lại vật dụng cá nhân cho Bành Thái Công, đó là chiếc điện thoại của Phó Nhất Trác, đã được tìm thấy trên người anh trước khi đưa lên xe cấp cứu.
Hiện tại, việc mà họ cần làm ngay bây giờ chính là chờ đợi, Tử Hạ ngồi bên cạnh Bành Thái Công, sự sợ hãi, lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt cô gái.
Khi Tử Hạ nhìn thấy màn hình điện thoại của Phó Nhất Trác vừa được Bành Thái Công khởi động nguồn lại thì cô đã vội cầm lấy, nghi hoặc hỏi:
“Người trong hình nền này sao có vẻ quen quá?”
“Là người em và Nhất Trác đã gặp trong quán bar.”
“Có phải là cô gái tên Nghiên Nghiên không?”
“Ừm, anh không ngờ cậu ấy vẫn còn để hình nền của người phụ nữ tệ bạc đó.”
“Cô ta là người anh Trác yêu sao?”
“Đúng vậy, là người cậu ấy yêu nhất, và cũng là người khiến cậu ấy đau khổ nhất.”
Tử Hạ cau chặt mày. Ánh mắt nhìn cô gái trong ảnh ngày càng tức giận nên cô ta liền chọn một tấm ảnh khác, tự ý thay đổi màn hình khóa điện thoại của Phó Nhất Trác.
Lúc này, bác sĩ sau khi cấp cứu xong cho người đàn ông ấy cũng đã quay trở ra:
“Ai là người nhà của bệnh nhân Phó Nhất Trác?”
“Là tôi, cậu ấy sao rồi bác sĩ?”
“Phần đầu của bệnh nhân bị rách một vết dài dẫn đến mất máu khá nhiều, cũng may không ảnh hưởng đến não bộ và các dây thần kinh khác. Ngoài chân trái bị gãy một ống xương nhỏ tại bắp chân ra thì không có gì nghiêm trọng cả. Những vết thương ngoài da khác hiện đã được chúng tôi xử lý xong, người nhà có thể an tâm.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
“Không có gì, đó là trách nhiệm của chúng tôi.”
Nói rồi, vị bác sĩ đã cúi đầu xin phép rời đi.
Cuối cùng thì nỗi lo âu của Bành Thái Công và Tử Hạ cũng đã vơi bớt phần nào. Họ chia ra một người đi làm thủ tục, người còn lại thì vào chăm sóc cho người đàn ông ấy.
Chỉ có một người lúc này vẫn đang đắm mình vào đêm đem, trong căn phòng không chút ánh sáng, ngoài ly rượu trên tay thì chẳng có thứ hay ho gì khác.
Triệu An Nghiên không biết mình đã uống hết bao nhiêu, nhưng sao uống mãi mà vẫn không thể quên đi hình ảnh lúc người đàn ông ấy đứng ra bảo vệ người con gái đó.
Anh thấy cô, nhưng chẳng nói một lời giải thích. Lúc đó cô khó chịu lắm, trong tim cũng âm ỉ đau, nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ.
Cô còn tưởng rằng anh chỉ đang giận nên dăm ba hôm sau sẽ đến tìm cô làm hòa, nhưng nào ngờ ông trời lại sắp đặt cho cô gặp anh đi cùng người phụ nữ khác, còn tay trong tay thân mật, còn đứng ra bảo vệ nhau, và xem cô như người dưng không hề quen biết.
Giờ nghĩ lại thì cô càng cảm thấy buồn cười, nên đã cười nhưng là nụ cười của một kẻ thất bại.
Rõ ràng mọi thứ đều đang tốt đẹp, tại sao nay lại ra nông nổi này? Nếu hôm đó cô không bỏ đi, thì có phải mọi chuyện sẽ khác với bây giờ rồi không?
Rồi từ sau câu giã từ êm ái kia, chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng trong em. Dẫu có gặp nhau trong mơ cũng không dám thốt lên ba từ "em thương anh"!