• 5 năm sau…
Công ty S.K.Y sau năm năm, nay đã trở thành Tập đoàn lớn nhất nhì trong giới bất động sản.
Triệu An Nghiên nay đã bước sang độ tuổi 31, cô vẫn chững chạc và nghiêm trang như ngày nào. Dù sự nghiệp đã đứng vững, những gì cô muốn cũng đã toại nguyện, nhưng dù Phó Nhất Trác có khuyên ngăn thế nào thì cô vẫn vác bụng bầu tám tháng đến Tập đoàn mỗi ngày. Điều đó khiến anh vô cùng lo lắng.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, anh ghé sang Tập đoàn Phó thị một chút thì lại chạy sang Tập đoàn S.K.Y của Triệu An Nghiên để trông cô.
Trong khi Phó Nhất Trác trên đường tới gặp vợ mình, thì Triệu An Nghiên đang chủ trì một cuộc họp quan trọng.
Khuôn mặt thanh tao, khí chất cương nghị của một vị lãnh đạo khiến ai nấy đều phải nể phục. Dù đã mang thai tám tháng nhưng cô vẫn không thay đổi gì nhiều ngoài ngoại hình có hơi mũm mĩm hơn, khuôn mặt có chút bầu bĩnh, nhưng nét đẹp của một người phụ nữ vẫn không bao giờ thay đổi hay mờ phai theo năm tháng. Nếu có thì trông cô cũng chỉ ngày càng sắc xảo hơn xưa.
Mọi chuyện đều bình thường, và mọi hoạt động diễn ra không có gì là bất ổn, nhưng lúc này Triệu An Nghiên lại cảm thấy cơ thể mình dường như không ổn.
Cô bắt đầu không còn ngồi yên nghiêm nghị, mà sắc mặt bắt đầu tệ dần, tay cô đặt lên vùng bụng, sau đó lại nhận được một cú đạp mạnh dạn của tiểu bảo bối trong bụng khiến cô phải nhăn mặt.
Nhận ra trạng thái của cô, Trợ lý Hà liền hỏi thăm:
“Chủ tịch, sao sắc mặt chị tệ vậy? Chị thấy không khỏe hay sao?”
“Tự dưng chị đau bụng quá…”
“Có khi nào chị sắp sinh không? Vậy bây giờ phải làm sao?”
Cuộc họp đang ổn thỏa, bỗng chốc đã bị gián đoạn bởi tình hình hiện tại của Triệu An Nghiên. Ai nấy cũng nhốn nháo, bối rối trong lo âu.
“Trợ lý Hà, em lấy hộ chị cái điện thoại đi đã…”
Dù đã đau đến toát mồ hôi nhưng Triệu An Nghiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, đến khi nhận được điện thoại từ tay Hà Mộng, cô liền gọi cho Phó Nhất Trác.
*Tút…tút…tút…*
[Anh nghe đây vợ!]
“Anh hả, giờ anh có rảnh không?”
Mọi người đang cuống hết cả lên rồi nhưng Triệu An Nghiên thì vẫn điềm nhiên hỏi chồng mình một câu có rảnh không, chả biết để làm gì.
Và Phó Nhất Trác vẫn thản nhiên đáp:
[Giờ anh đang trên đường đến gặp em đây! Vợ sao đó, muốn ăn gì hay sao?]
“Dạ không, vậy anh tới nhanh đi, tự nhiên em đau bụng quá…”
[Vợ…vợ đau bụng hả? Vậy giờ vợ sao rồi, có ổn không?]
“Em ổn, chỉ hơi đau một chút thôi à! Anh lái xe cẩn thận nha…”
*Bụp.*
“Vỡ rồi, Chủ tịch ơi chị vỡ ối rồi…”
Triệu An Nghiên vừa nói dứt câu, sau đó cô đứng dậy thì từ cơ thể lại vang lên một âm thanh nhỏ, rồi một dòng nước trong suốt bắt đầu tuôn xuống từ hạ thân cô, khiến mọi người xung quanh càng hoảng…
Sau đó Phó Nhất Trác chỉ nghe được một loạt âm thanh lộn xộn từ nhiều người. Bấy giờ, đôi mày kiếm của anh đã cau chặt, chân đạp ga tăng tốc hết cỡ, chiếc xế hộp sang trọng lao như bay trên làn đường.
Chỉ năm phút sau đó, Phó Nhất Trác đã có mặt trước Tập đoàn. Vừa xuống xe, anh đã chạy thẳng vào trong, qua thông tin nhân viên cung cấp anh cũng biết được Triệu An Nghiên hiện đang ở đâu nên cứ chạy một mạch đến phòng họp.
Lúc đến nơi, nhìn thấy Triệu An Nghiên vẫn đang ngồi trên ghế với gương mặt nhợt nhạt cùng mồ hôi ướt đẫm trán, dưới chân cô toàn là nước thì mặt anh đã biến sắc xanh như tàu lá. Anh không nói lời nào vì tâm trí chẳng còn nghĩ được gì ngoài việc phải đưa cô tới bệnh viện nên anh lao tới bế cô lên, nhanh chân rời đi.
“Trợ lý Hà, theo tôi.”
Mọi người chỉ kịp nghe mệnh lệnh vừa vang lên thì bóng dáng của người đàn ông đã đi mất. Hà Mộng cũng nào dám chần chừ, cô chạy theo ngay phía sau.
Lúc lên xe rồi thì Hà Mộng phụ trách ôm Triệu An Nghiên cho Phó Nhất Trác lái xe.
Ngồi trên xe, nhưng nước từ hạ thân cô gái vẫn rịn ra. Cô đau đến mức sắc mặt đã tái mét nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu la cũng không than thở, vì cô biết tâm trạng của anh lúc này đã vô cùng căng thẳng.
Huống chi đây cũng không phải là lần đầu cô sinh con. Cô tự nhủ rằng có lẽ ở lần mang thai thứ ba này tiểu bảo nôn nóng muốn ra ngoài sớm với ba mẹ nên mới đòi ra trước ngày dự sinh.
“Chủ tịch, chị cố lên nha! Sắp tới bệnh viện rồi.”
Hà Mộng bên cạnh liên tục động viên, nhưng Triệu An Nghiên chỉ gật đầu chứ không trả lời vị hiện tại thật sự đã quá đau.
Chiếc xe ấy, chở vợ và con của một người đàn ông, mà đối với anh họ là những người quan trọng nhất. Anh không nói gì vì thật tâm đã bị Triệu An Nghiên làm cho hoảng sợ, nếu hai lần trước cô hạ sinh bình ổn bao nhiêu thì lần này lại trái ngược bấy nhiêu. Trong khi cô còn chưa đến ngày dự sinh, nhìn cô gái của mình đau đớn như vậy tim anh như thắt lại. Anh biết, lúc này chỉ cần mở miệng ra thì sẽ không kiểm soát được cảm xúc.
Hơn 20 phút phóng như tên lửa trên đường thì Triệu An Nghiên cũng được đưa tới bệnh viện. Phó Nhất Trác vẫn không nói gì mà chỉ bế cô gái của mình chạy vào khoa cấp cứu, sau đó mới hô lên thật to:
“Bác sĩ sản khoa đâu, vợ tôi sắp sinh rồi.”
Bấy giờ, y tá cũng đã đẩy băng ca ra tới. Anh đặt cô nằm lên giường, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô. Nước mắt lúc này cũng chẳng còn đè nén được nữa.
“Vợ cố lên nha, lát nữa sẽ ổn thôi. Anh ở đây chờ em và con bình an trở ra.”
“Lần nào đưa em đi sinh anh cũng khóc, thôi nín đi, em ổn mà…”
Dù đã đau đến sắp kiệt sức nhưng thấy người đàn ông của mình đang khóc, Triệu An Nghiên lại không chịu được mà phải lên tiếng dỗ dành. Khi cô thấy được cái gật đầu và nụ cười miễn cưỡng của anh thì cũng là khi cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Hiện tại cô cảm thấy rất buồn ngủ, hai mắt cứ díu lại, và hình bóng mọi người trước mắt đã dần trở nên mơ hồ không rõ…
“Triệu An Nghiên, cô đừng ngủ… Mau tỉnh dậy thì mới sinh em bé được nào… Triệu An Nghiên… An Nghiên…”
Trong cơn mê man, cô mơ màng nghe thấy ai đó liên tục gọi mình tỉnh dậy, nhưng sau đó những âm thanh đó nhỏ dần nhỏ dần bên tai rồi biến mất, khi đó là lúc cô đã rơi vào hôn mê.
Công ty S.K.Y sau năm năm, nay đã trở thành Tập đoàn lớn nhất nhì trong giới bất động sản.
Triệu An Nghiên nay đã bước sang độ tuổi 31, cô vẫn chững chạc và nghiêm trang như ngày nào. Dù sự nghiệp đã đứng vững, những gì cô muốn cũng đã toại nguyện, nhưng dù Phó Nhất Trác có khuyên ngăn thế nào thì cô vẫn vác bụng bầu tám tháng đến Tập đoàn mỗi ngày. Điều đó khiến anh vô cùng lo lắng.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, anh ghé sang Tập đoàn Phó thị một chút thì lại chạy sang Tập đoàn S.K.Y của Triệu An Nghiên để trông cô.
Trong khi Phó Nhất Trác trên đường tới gặp vợ mình, thì Triệu An Nghiên đang chủ trì một cuộc họp quan trọng.
Khuôn mặt thanh tao, khí chất cương nghị của một vị lãnh đạo khiến ai nấy đều phải nể phục. Dù đã mang thai tám tháng nhưng cô vẫn không thay đổi gì nhiều ngoài ngoại hình có hơi mũm mĩm hơn, khuôn mặt có chút bầu bĩnh, nhưng nét đẹp của một người phụ nữ vẫn không bao giờ thay đổi hay mờ phai theo năm tháng. Nếu có thì trông cô cũng chỉ ngày càng sắc xảo hơn xưa.
Mọi chuyện đều bình thường, và mọi hoạt động diễn ra không có gì là bất ổn, nhưng lúc này Triệu An Nghiên lại cảm thấy cơ thể mình dường như không ổn.
Cô bắt đầu không còn ngồi yên nghiêm nghị, mà sắc mặt bắt đầu tệ dần, tay cô đặt lên vùng bụng, sau đó lại nhận được một cú đạp mạnh dạn của tiểu bảo bối trong bụng khiến cô phải nhăn mặt.
Nhận ra trạng thái của cô, Trợ lý Hà liền hỏi thăm:
“Chủ tịch, sao sắc mặt chị tệ vậy? Chị thấy không khỏe hay sao?”
“Tự dưng chị đau bụng quá…”
“Có khi nào chị sắp sinh không? Vậy bây giờ phải làm sao?”
Cuộc họp đang ổn thỏa, bỗng chốc đã bị gián đoạn bởi tình hình hiện tại của Triệu An Nghiên. Ai nấy cũng nhốn nháo, bối rối trong lo âu.
“Trợ lý Hà, em lấy hộ chị cái điện thoại đi đã…”
Dù đã đau đến toát mồ hôi nhưng Triệu An Nghiên vẫn tỏ ra bình tĩnh, đến khi nhận được điện thoại từ tay Hà Mộng, cô liền gọi cho Phó Nhất Trác.
*Tút…tút…tút…*
[Anh nghe đây vợ!]
“Anh hả, giờ anh có rảnh không?”
Mọi người đang cuống hết cả lên rồi nhưng Triệu An Nghiên thì vẫn điềm nhiên hỏi chồng mình một câu có rảnh không, chả biết để làm gì.
Và Phó Nhất Trác vẫn thản nhiên đáp:
[Giờ anh đang trên đường đến gặp em đây! Vợ sao đó, muốn ăn gì hay sao?]
“Dạ không, vậy anh tới nhanh đi, tự nhiên em đau bụng quá…”
[Vợ…vợ đau bụng hả? Vậy giờ vợ sao rồi, có ổn không?]
“Em ổn, chỉ hơi đau một chút thôi à! Anh lái xe cẩn thận nha…”
*Bụp.*
“Vỡ rồi, Chủ tịch ơi chị vỡ ối rồi…”
Triệu An Nghiên vừa nói dứt câu, sau đó cô đứng dậy thì từ cơ thể lại vang lên một âm thanh nhỏ, rồi một dòng nước trong suốt bắt đầu tuôn xuống từ hạ thân cô, khiến mọi người xung quanh càng hoảng…
Sau đó Phó Nhất Trác chỉ nghe được một loạt âm thanh lộn xộn từ nhiều người. Bấy giờ, đôi mày kiếm của anh đã cau chặt, chân đạp ga tăng tốc hết cỡ, chiếc xế hộp sang trọng lao như bay trên làn đường.
Chỉ năm phút sau đó, Phó Nhất Trác đã có mặt trước Tập đoàn. Vừa xuống xe, anh đã chạy thẳng vào trong, qua thông tin nhân viên cung cấp anh cũng biết được Triệu An Nghiên hiện đang ở đâu nên cứ chạy một mạch đến phòng họp.
Lúc đến nơi, nhìn thấy Triệu An Nghiên vẫn đang ngồi trên ghế với gương mặt nhợt nhạt cùng mồ hôi ướt đẫm trán, dưới chân cô toàn là nước thì mặt anh đã biến sắc xanh như tàu lá. Anh không nói lời nào vì tâm trí chẳng còn nghĩ được gì ngoài việc phải đưa cô tới bệnh viện nên anh lao tới bế cô lên, nhanh chân rời đi.
“Trợ lý Hà, theo tôi.”
Mọi người chỉ kịp nghe mệnh lệnh vừa vang lên thì bóng dáng của người đàn ông đã đi mất. Hà Mộng cũng nào dám chần chừ, cô chạy theo ngay phía sau.
Lúc lên xe rồi thì Hà Mộng phụ trách ôm Triệu An Nghiên cho Phó Nhất Trác lái xe.
Ngồi trên xe, nhưng nước từ hạ thân cô gái vẫn rịn ra. Cô đau đến mức sắc mặt đã tái mét nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu la cũng không than thở, vì cô biết tâm trạng của anh lúc này đã vô cùng căng thẳng.
Huống chi đây cũng không phải là lần đầu cô sinh con. Cô tự nhủ rằng có lẽ ở lần mang thai thứ ba này tiểu bảo nôn nóng muốn ra ngoài sớm với ba mẹ nên mới đòi ra trước ngày dự sinh.
“Chủ tịch, chị cố lên nha! Sắp tới bệnh viện rồi.”
Hà Mộng bên cạnh liên tục động viên, nhưng Triệu An Nghiên chỉ gật đầu chứ không trả lời vị hiện tại thật sự đã quá đau.
Chiếc xe ấy, chở vợ và con của một người đàn ông, mà đối với anh họ là những người quan trọng nhất. Anh không nói gì vì thật tâm đã bị Triệu An Nghiên làm cho hoảng sợ, nếu hai lần trước cô hạ sinh bình ổn bao nhiêu thì lần này lại trái ngược bấy nhiêu. Trong khi cô còn chưa đến ngày dự sinh, nhìn cô gái của mình đau đớn như vậy tim anh như thắt lại. Anh biết, lúc này chỉ cần mở miệng ra thì sẽ không kiểm soát được cảm xúc.
Hơn 20 phút phóng như tên lửa trên đường thì Triệu An Nghiên cũng được đưa tới bệnh viện. Phó Nhất Trác vẫn không nói gì mà chỉ bế cô gái của mình chạy vào khoa cấp cứu, sau đó mới hô lên thật to:
“Bác sĩ sản khoa đâu, vợ tôi sắp sinh rồi.”
Bấy giờ, y tá cũng đã đẩy băng ca ra tới. Anh đặt cô nằm lên giường, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô. Nước mắt lúc này cũng chẳng còn đè nén được nữa.
“Vợ cố lên nha, lát nữa sẽ ổn thôi. Anh ở đây chờ em và con bình an trở ra.”
“Lần nào đưa em đi sinh anh cũng khóc, thôi nín đi, em ổn mà…”
Dù đã đau đến sắp kiệt sức nhưng thấy người đàn ông của mình đang khóc, Triệu An Nghiên lại không chịu được mà phải lên tiếng dỗ dành. Khi cô thấy được cái gật đầu và nụ cười miễn cưỡng của anh thì cũng là khi cửa phòng cấp cứu đóng lại.
Hiện tại cô cảm thấy rất buồn ngủ, hai mắt cứ díu lại, và hình bóng mọi người trước mắt đã dần trở nên mơ hồ không rõ…
“Triệu An Nghiên, cô đừng ngủ… Mau tỉnh dậy thì mới sinh em bé được nào… Triệu An Nghiên… An Nghiên…”
Trong cơn mê man, cô mơ màng nghe thấy ai đó liên tục gọi mình tỉnh dậy, nhưng sau đó những âm thanh đó nhỏ dần nhỏ dần bên tai rồi biến mất, khi đó là lúc cô đã rơi vào hôn mê.