Nhận thấy thái độ của Triệu An Nghiên đối với mình khá tốt, Cao Thương Húc cũng nhẹ lòng phần nào, anh hơi cười, khẽ lắc đầu rồi mới nói:
“Ở đây việc nhàn lương cao, có Chủ tịch giỏi giang đảm đương hết mọi việc rồi nếu nghỉ thì phí quá. Anh còn đang sợ em sẽ sa thải anh ấy chứ!”
“Tôi cũng cần nhân tài, có trách nhiệm với công việc thì sao phải vì những chuyện không đáng mà sa thải người khác.”
Cả hai đều nhìn nhau mỉm cười, sau đó Cao Thương Húc mới đổi chủ đề.
“Anh mới thấy phòng nhân sự đăng tin tuyển dụng vị trí Trợ lý nữ, vậy còn Phó Nhất Trác?”
“Anh ta xin nghỉ rồi. Giờ phiền Giám đốc Cao tạm thời sắp xếp lịch trình cho tôi đến khi tuyển được Trợ lý mới, anh thấy thế nào?”
“Dĩ nhiên là đồng ý, thật ra được ra ngoài tiếp khách, gặp đối tác cùng Chủ tịch thì còn gì tốt bằng.”
Cao Thương Húc không cần nghĩ đã vui vẻ đồng ý ngay. Triệu An Nghiên cũng rất hài lòng, cô buông chiếc bút trên tay xuống, sau đó đứng dậy đưa tay về phía Cao Thương Húc, trên môi vẫn là nụ cười công nghiệp:
“Đồng hành vui vẻ, cộng sự tốt!”
Người đàn ông nhanh nhẹn bắt tay nữ Chủ tịch quyền lực của mình, đi cùng nụ cười và một cái gật đầu.
Trong khi tại S.K.Y, Triệu An Nghiên đang sắp xếp lại công việc, tuyển người mới thay đổi vị trí cũ của Phó Nhất Trác thì tại công ty Thịnh Thiên lúc này lại đang xuất hiện rất nhiều những lời bàn ra tán vào của nhân viên, chỉ vì sự xuất hiện của một ai đó.
“Này, mọi người đã biết được thông tin gì về người đàn ông vừa vào công ty chúng ta sáng nay chưa?”
“Nghe đâu là bạn của Tổng giám đốc thì phải?”
Một nhóm nhân viên có nam có nữ đang tụm lại đoán già đoán non về nhân vật “bí ẩn” vừa vào công ty, thì từ phía sau có một cô gái đang bước tới.
“Hmm…”
Cô ấy khẽ hắng giọng để mọi người chú ý tới, sau đó mới lên tiếng:
“Mọi người muốn biết người kia là ai đúng không?”
“Đúng a, thật sự rất tò mò nha!”
“Muốn biết thì vào họp. Sếp báo họp từ nãy giờ mà còn ngồi đây tụm ba tụm bảy là sao?”
“Thôi chết, tụi em quên mất! Đi, đi ngay đây!”
Vi Ngọc Bình trở mặt còn nhanh hơn tắc kè hoa đổi màu, mới giây trước còn cười ôn nhu, nét mặt thân thiện, nhưng chưa được mấy giây sau đã thay đổi thành một nữ nhanh mặt nghiêm khiến mọi người rén ngay, chia nhau lấy tài liệu sau đó tức tốc chạy vào phòng họp.
Tại phòng họp, bấy giờ đã có đầy đủ những nhân viên cấp bậc từ trưởng phòng trở lên của công ty, có cả Bành Thái Công và Trợ lý của anh, Vi Ngọc Bình cũng đã có mặt, nhưng cuộc họp vẫn chưa diễn ra khiến ai nấy cũng đều thắc mắc.
Thêm một lúc sau, cửa phòng họp lại lần nữa được mở ra, sự xuất hiện của nhân vật bí ẩn sau cùng khiến tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về.
Trước mắt họ lúc này là một nam nhân sắc vóc cao ráo, thân hình lịch lãm với chiều cao ước chừng 1m88 đang đi từng bước chân đầy uy lực tiến vào. Anh ta sở hữu gương mặt như một nam thần siêu cấp đẹp trai bước ra từ những bộ phim ngôn tình, mũi cao, mày kiếm, bờ môi mỏng hơi ửng hồng tự nhiên, khuôn mặt góc cạnh sắc nét không điểm chết. Tiêu sái, phong độ là thế, nhưng anh lại mang đôi mắt phượng lạnh lùng như phủ lên một tầng sương lạnh lẽo giữa mùa đông rét buốt.
Khoác trên mình bộ vest đen chỉn chu, trông anh vừa có chút phá cách, một chút ngang tàn, kiêu ngạo, khí chất này khiến đối phương nhìn vào đều cảm thấy bí bách, dè dặt.
Người đàn ông uy nghiêm tiến về vị trí giữa đầu bàn họp, nơi đó có chiếc ghế dành cho người quyền lực nhất. Lúc này Bành Thái Công cũng phải đứng dậy, sau đó nối theo anh là tất cả nhân viên đều đứng lên.
“Trong cuộc họp ngày hôm nay, đầu tiên tôi xin giới thiệu cũng như thông báo với mọi người một nhân vật mới. Đây, Chủ tịch của Thịnh Thiên cũng là ông chủ của chúng ta, anh Phó Nhất Trác.”
*Bốp bốp bốp…*
Bành Thái Công lãnh lót giới thiệu xong, và cũng chính anh khởi xướng nên một tràn pháo tay đầy nhiệt huyết cho mọi người cùng nhau hưởng ứng.
“Được rồi, mọi người ngồi đi.”
Phó Nhất Trác trầm giọng lên tiếng, sau đó anh ngồi xuống ghế thì mọi người mới dám ngồi.
Tiếp đến, cuộc họp được diễn ra không mất bao lâu thì kết thúc với những vấn đề xoay quanh công việc.
Phó Nhất Trác quay trở về phòng làm việc của mình. Ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch quyền lực, nhưng thật ra anh chẳng được thoải mái gì mấy, vì vết thương phía sau lưng vẫn chưa lành hẳn.
Lúc này, Bành Thái Công bước vào với hai tách cà phê trên tay, anh đi thẳng tới sofa rồi mới lên tiếng:
“Qua đây ngồi đi, tôi có pha cà phê cho cậu đây, là loại đặc biệt thượng hạng đấy, không ai pha ngon hơn tôi đâu.”
“Lưng vẫn đau, lười di chuyển.”
Phó Nhất Trác thẳng thừng buông lơi một câu khiến Bành Thái Công tuột hứng trầm trọng.
“Tôi chả hiểu nổi tính khí của cậu. Lúc thì sống chết cũng không làm, lúc thì thân thể bất ổn cũng bất chấp. Động lực gì mà thay đổi lớn vậy?”
Thương bạn, Bành Thái Công lại mang cà phê qua cho người đàn ông ấy, sẵn tiện đứng lại đó tựa lưng vào thành bàn cho tiện nói chuyện.
“Ăn chơi chán rồi, thử một lần nghiêm túc xem có gì vui hơn không.”
Phó Nhất Trác hờ hững đáp, tay nâng tách cà phê lên từ từ thưởng thức hương vị đặc biệt.
“Lí do gì, động lực gì cũng được, Phó Nhất Trác chịu lớn là mừng rồi.”
Bành Thái Công lại cười nói châm chọc ai kia, và hậu quả là nhận được một ánh mắt sắc lẻm từ đối phương.
“Hmm…không đùa nữa. Giờ nói chuyện công việc đây, tôi đã đăng tin tuyển Trợ lý cho cậu rồi, chắc nay mai sẽ có. Ngoài ra, công ty đang triển khai một dự án lớn, cụ thể là xây dựng chung cư 99 tầng, và vị trí nhắm đến chính là mảnh đất nằm trong trung tâm thành phố C, nếu thương lượng thu mua thành công thì dự án này sẽ được triển khai ngay lập tức, đến khi hoàn thành tôi bảo đảm thu về lợi nhuận không nhỏ.”
“Cậu đã xem qua mảnh đất đó chưa?”
“Vẫn chưa, thật ra thì tôi chỉ mới thấy bên môi giới họ đăng tin rao bán thôi.”
“Vậy đi xem qua trước rồi hãy tính, nếu ổn thì trực tiếp tìm tới bên chủ đất để thương lượng, không cần môi giới.”
Phó Nhất Trác quyết đoán đưa ra kết luận cuối cùng, lời anh như mệnh lệnh nên Bành Thái Công cũng không còn gì để nói, chỉ là anh thấy có chút bất ngờ khi thấy Phó Nhất Trác giải quyết công việc như một người tràn đầy kinh nghiệm.
“Được, vậy tôi về phòng sắp xếp rồi báo cụ thể cho cậu sau.”
Nói xong, Bành Thái Công liền rời đi.
Chỉ còn Phó Nhất Trác ở lại, anh nhâm nhi thêm một chút cà phê, sau đó mới chuyển mắt sang máy tính, dùng những ngón tay thon dài uyển chuyển bấm phím, rất nhanh sau anh đã mở lên mục bản thảo bài đăng tuyển dụng của công ty.
Anh đọc sơ qua một lượt, sau đó bắt đầu chỉnh sửa một số thông tin anh cho là cần thiết.
“Ở đây việc nhàn lương cao, có Chủ tịch giỏi giang đảm đương hết mọi việc rồi nếu nghỉ thì phí quá. Anh còn đang sợ em sẽ sa thải anh ấy chứ!”
“Tôi cũng cần nhân tài, có trách nhiệm với công việc thì sao phải vì những chuyện không đáng mà sa thải người khác.”
Cả hai đều nhìn nhau mỉm cười, sau đó Cao Thương Húc mới đổi chủ đề.
“Anh mới thấy phòng nhân sự đăng tin tuyển dụng vị trí Trợ lý nữ, vậy còn Phó Nhất Trác?”
“Anh ta xin nghỉ rồi. Giờ phiền Giám đốc Cao tạm thời sắp xếp lịch trình cho tôi đến khi tuyển được Trợ lý mới, anh thấy thế nào?”
“Dĩ nhiên là đồng ý, thật ra được ra ngoài tiếp khách, gặp đối tác cùng Chủ tịch thì còn gì tốt bằng.”
Cao Thương Húc không cần nghĩ đã vui vẻ đồng ý ngay. Triệu An Nghiên cũng rất hài lòng, cô buông chiếc bút trên tay xuống, sau đó đứng dậy đưa tay về phía Cao Thương Húc, trên môi vẫn là nụ cười công nghiệp:
“Đồng hành vui vẻ, cộng sự tốt!”
Người đàn ông nhanh nhẹn bắt tay nữ Chủ tịch quyền lực của mình, đi cùng nụ cười và một cái gật đầu.
Trong khi tại S.K.Y, Triệu An Nghiên đang sắp xếp lại công việc, tuyển người mới thay đổi vị trí cũ của Phó Nhất Trác thì tại công ty Thịnh Thiên lúc này lại đang xuất hiện rất nhiều những lời bàn ra tán vào của nhân viên, chỉ vì sự xuất hiện của một ai đó.
“Này, mọi người đã biết được thông tin gì về người đàn ông vừa vào công ty chúng ta sáng nay chưa?”
“Nghe đâu là bạn của Tổng giám đốc thì phải?”
Một nhóm nhân viên có nam có nữ đang tụm lại đoán già đoán non về nhân vật “bí ẩn” vừa vào công ty, thì từ phía sau có một cô gái đang bước tới.
“Hmm…”
Cô ấy khẽ hắng giọng để mọi người chú ý tới, sau đó mới lên tiếng:
“Mọi người muốn biết người kia là ai đúng không?”
“Đúng a, thật sự rất tò mò nha!”
“Muốn biết thì vào họp. Sếp báo họp từ nãy giờ mà còn ngồi đây tụm ba tụm bảy là sao?”
“Thôi chết, tụi em quên mất! Đi, đi ngay đây!”
Vi Ngọc Bình trở mặt còn nhanh hơn tắc kè hoa đổi màu, mới giây trước còn cười ôn nhu, nét mặt thân thiện, nhưng chưa được mấy giây sau đã thay đổi thành một nữ nhanh mặt nghiêm khiến mọi người rén ngay, chia nhau lấy tài liệu sau đó tức tốc chạy vào phòng họp.
Tại phòng họp, bấy giờ đã có đầy đủ những nhân viên cấp bậc từ trưởng phòng trở lên của công ty, có cả Bành Thái Công và Trợ lý của anh, Vi Ngọc Bình cũng đã có mặt, nhưng cuộc họp vẫn chưa diễn ra khiến ai nấy cũng đều thắc mắc.
Thêm một lúc sau, cửa phòng họp lại lần nữa được mở ra, sự xuất hiện của nhân vật bí ẩn sau cùng khiến tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về.
Trước mắt họ lúc này là một nam nhân sắc vóc cao ráo, thân hình lịch lãm với chiều cao ước chừng 1m88 đang đi từng bước chân đầy uy lực tiến vào. Anh ta sở hữu gương mặt như một nam thần siêu cấp đẹp trai bước ra từ những bộ phim ngôn tình, mũi cao, mày kiếm, bờ môi mỏng hơi ửng hồng tự nhiên, khuôn mặt góc cạnh sắc nét không điểm chết. Tiêu sái, phong độ là thế, nhưng anh lại mang đôi mắt phượng lạnh lùng như phủ lên một tầng sương lạnh lẽo giữa mùa đông rét buốt.
Khoác trên mình bộ vest đen chỉn chu, trông anh vừa có chút phá cách, một chút ngang tàn, kiêu ngạo, khí chất này khiến đối phương nhìn vào đều cảm thấy bí bách, dè dặt.
Người đàn ông uy nghiêm tiến về vị trí giữa đầu bàn họp, nơi đó có chiếc ghế dành cho người quyền lực nhất. Lúc này Bành Thái Công cũng phải đứng dậy, sau đó nối theo anh là tất cả nhân viên đều đứng lên.
“Trong cuộc họp ngày hôm nay, đầu tiên tôi xin giới thiệu cũng như thông báo với mọi người một nhân vật mới. Đây, Chủ tịch của Thịnh Thiên cũng là ông chủ của chúng ta, anh Phó Nhất Trác.”
*Bốp bốp bốp…*
Bành Thái Công lãnh lót giới thiệu xong, và cũng chính anh khởi xướng nên một tràn pháo tay đầy nhiệt huyết cho mọi người cùng nhau hưởng ứng.
“Được rồi, mọi người ngồi đi.”
Phó Nhất Trác trầm giọng lên tiếng, sau đó anh ngồi xuống ghế thì mọi người mới dám ngồi.
Tiếp đến, cuộc họp được diễn ra không mất bao lâu thì kết thúc với những vấn đề xoay quanh công việc.
Phó Nhất Trác quay trở về phòng làm việc của mình. Ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch quyền lực, nhưng thật ra anh chẳng được thoải mái gì mấy, vì vết thương phía sau lưng vẫn chưa lành hẳn.
Lúc này, Bành Thái Công bước vào với hai tách cà phê trên tay, anh đi thẳng tới sofa rồi mới lên tiếng:
“Qua đây ngồi đi, tôi có pha cà phê cho cậu đây, là loại đặc biệt thượng hạng đấy, không ai pha ngon hơn tôi đâu.”
“Lưng vẫn đau, lười di chuyển.”
Phó Nhất Trác thẳng thừng buông lơi một câu khiến Bành Thái Công tuột hứng trầm trọng.
“Tôi chả hiểu nổi tính khí của cậu. Lúc thì sống chết cũng không làm, lúc thì thân thể bất ổn cũng bất chấp. Động lực gì mà thay đổi lớn vậy?”
Thương bạn, Bành Thái Công lại mang cà phê qua cho người đàn ông ấy, sẵn tiện đứng lại đó tựa lưng vào thành bàn cho tiện nói chuyện.
“Ăn chơi chán rồi, thử một lần nghiêm túc xem có gì vui hơn không.”
Phó Nhất Trác hờ hững đáp, tay nâng tách cà phê lên từ từ thưởng thức hương vị đặc biệt.
“Lí do gì, động lực gì cũng được, Phó Nhất Trác chịu lớn là mừng rồi.”
Bành Thái Công lại cười nói châm chọc ai kia, và hậu quả là nhận được một ánh mắt sắc lẻm từ đối phương.
“Hmm…không đùa nữa. Giờ nói chuyện công việc đây, tôi đã đăng tin tuyển Trợ lý cho cậu rồi, chắc nay mai sẽ có. Ngoài ra, công ty đang triển khai một dự án lớn, cụ thể là xây dựng chung cư 99 tầng, và vị trí nhắm đến chính là mảnh đất nằm trong trung tâm thành phố C, nếu thương lượng thu mua thành công thì dự án này sẽ được triển khai ngay lập tức, đến khi hoàn thành tôi bảo đảm thu về lợi nhuận không nhỏ.”
“Cậu đã xem qua mảnh đất đó chưa?”
“Vẫn chưa, thật ra thì tôi chỉ mới thấy bên môi giới họ đăng tin rao bán thôi.”
“Vậy đi xem qua trước rồi hãy tính, nếu ổn thì trực tiếp tìm tới bên chủ đất để thương lượng, không cần môi giới.”
Phó Nhất Trác quyết đoán đưa ra kết luận cuối cùng, lời anh như mệnh lệnh nên Bành Thái Công cũng không còn gì để nói, chỉ là anh thấy có chút bất ngờ khi thấy Phó Nhất Trác giải quyết công việc như một người tràn đầy kinh nghiệm.
“Được, vậy tôi về phòng sắp xếp rồi báo cụ thể cho cậu sau.”
Nói xong, Bành Thái Công liền rời đi.
Chỉ còn Phó Nhất Trác ở lại, anh nhâm nhi thêm một chút cà phê, sau đó mới chuyển mắt sang máy tính, dùng những ngón tay thon dài uyển chuyển bấm phím, rất nhanh sau anh đã mở lên mục bản thảo bài đăng tuyển dụng của công ty.
Anh đọc sơ qua một lượt, sau đó bắt đầu chỉnh sửa một số thông tin anh cho là cần thiết.