Trong phòng họp sang trọng và rộng lớn nhất của Tập đoàn Phó thị bấy giờ đã có khá nhiều phóng viên đến tác nghiệp, chuẩn bị lấy thông tin của buổi lễ đấu thầu ngày hôm nay.
Ngoài nhân viên của Tập đoàn Phó thị và một số phóng viên ra thì người bước vào đầu tiên lúc này chính là Triệu An Nghiên, cô mang theo ánh mắt quyền lực và khí chất cao ngạo xuất hiện trước ánh mắt trầm trồ của tất cả mọi người. Theo sau cô chính là Bành Thái Công cùng trợ lý của anh ta.
Đến khi Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm vào tới thì mọi người đều đã ổn định vị trí. Rất nhanh sau đó Chủ tịch của Tập đoàn, ông Phó Hiên Trí cũng đã xuất đầu lộ diện.
Ông mang nụ cười hòa nhã trên môi, đi đến bắt tay chào hỏi từng người một.
“Chào/Chào.”
“Chào Triệu tổng, rất hứng thú khi được làm việc với một cô gái tuổi trẻ tài cao như cô.”
“Chủ tịch quá khen, tôi còn cần phải học hỏi rất nhiều ở các vị trưởng bối đây. Mong được chỉ giáo nhiều hơn!”
Triệu An Nghiên cười rất tươi, cô bắt tay với Phó Hiên Trí, cùng chào hỏi vô cùng khiêm tốn và nhã nhặn trước mặt lão tiền bối đáng tuổi ba mình. Và Phó Hiên Trí cũng nhìn cô với ánh mắt rất hài lòng.
“Cô khiêm tốn quá đó thôi! Nào, mời ngồi. Chúng ta có thể bắt đầu công việc ngay bây giờ.”
Sau lời nói của Phó Hiên Trí thì mọi người đều cùng nhau ngồi xuống, tiếp đến là phần phổ biến thông tin của Tổng giám đốc Lưu Dĩnh Sang của Tập đoàn Phó thị.
“Theo như xem xét thông tin đấu thầu qua các bước đầu tiên, phía Tập đoàn chúng tôi xét thấy chỉ có công ty Thịnh Thiên, công ty L&H và công ty S.K.Y là đủ điều kiện triển khai dự án lần này. Tiếp theo, để nhằm chọn ra nhà đầu tư có kế hoạch phát triển dự án tốt nhất thì xin mời ba vị trình bày bản kế hoạch của mình. Đầu tiên xin mời đại diện của công ty Thịnh Thiên!”
Lưu Dĩnh Sang nói xong thì liền rời khỏi vị trí để Trợ lý của Bành Thái Công mang theo USB có chứa nội dung kế hoạch của công ty lên trình bày.
Sau đó buổi lễ cứ như vậy mà được diễn ra, phóng viên vẫn tập trung tác nghiệp, lấy thông tin cho tờ kinh tế và thị trường đúng bổn phận của mình.
Phía công ty S.K.Y của Triệu An Nghiên và L&H của Tô Dĩ Hinh, lần lượt cử đại diện đứng lên phổ biến những kế hoạch đã chuẩn bị chu toàn từ trước.
Phó Hiên Trí từ đầu tới cuối vẫn rất điềm đạm, cho đến khi ông nghe phần trình bày của công ty S.K.Y thì nét mặt ông đã có vài phần thay đổi, trông như có vẻ khá thích thú. Điều đó khiến Bành Thái Công và Tô Dĩ Hinh, cả Từ Tuyết Lâm đều bất ngờ và lo ngại.
Buổi đấu thầu diễn ra xuyên suốt hơn 4 tiếng thì cũng kết thúc trong sự hoan hỉ của tất cả mọi người.
Trước khi ra về Triệu An Nghiên đã ghé vào toilet để đi vệ sinh một chút, trùng hợp thay lúc vừa bước ra khỏi phòng lại chạm mặt Từ Tuyết Lâm đang rửa tay bên ngoài.
“Lâu rồi không gặp, đúng là bạn cũ đã thay đổi quá nhiều nhỉ? Suýt nữa tôi còn nhận không ra đây là Triệu An Nghiên yếu đuối, nhu nhược và chung tình năm xưa rồi ấy chứ.”
Khoé môi Triệu An Nghiên khẽ cong lên tạo thành nụ cười chứa đầy sự xem thường. Cô không vội trả lời mà chỉ thong thả mở vòi nước để rửa tay.
“Đâu có thứ gì là mãi mãi trường tồn. Tình nghĩa được gắn kết sâu tận đáy lòng còn đổi thay thì huống chi tính cách của một con người.”
Từ Tuyết Lâm cười cợt nhã, xoay người qua đối diện với người bạn năm xưa của mình.
“Vậy lần này quay lại, cô định làm gì? Tranh giành lại người đàn ông của tôi sao?”
Sau khi nghe xong câu hỏi của Từ Tuyết Lâm, Triệu An Nghiên liền chẳng nhịn nổi cơn buồn cười, cô cũng chả ngại gì mà không cười thật to.
“Cô nghĩ sao lại hỏi tôi câu đó vậy? Cô có thấy miếng thức ăn nào bị nhổ xuống đất rồi nhặt lên nhai lại không? Chắc cô không thấy tỏm, nhưng tôi thì tỏm lắm.”
“Cô…”
Bị đáp trả đến cứng họng chẳng nói được gì, nét mặt của Từ Tuyết Lâm đã đen như nhọ nồi.
Trong khi đó Triệu An Nghiên lại đang rất điềm nhiên, ánh mắt kiêu ngạo chưa từng thay đổi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân đối diện, giọng nói vừa trầm vừa ung dung, khẽ khàng vang lên:
“Đừng sợ, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!”
Để lại một lời nhắn nhủ cho người từng là bạn thân năm xưa xong, Triệu An Nghiên liền xoay lưng kiêu hãnh rời đi, để lại Từ Tuyết Lâm ấm ức, tức tối nhìn theo.
Triệu An Nghiên thẳng bước đi ra ngoài, lại lần nữa vô tình chạm mặt Tô Dĩ Hinh, người chồng cũ đã từng cắm cho cô một cặp sừng khốn nạn.
“Nghiên Nghiên…”
Vốn dĩ định lướt qua như hai người dưng xa lạ, nhưng có vẻ như người đàn ông ấy lại muốn bắt chuyện nên đã cất lời khiến Triệu An Nghiên phải dừng bước, và dĩ nhiên nếu hắn có nhã hứng muốn trò chuyện thì cô cũng đâu ngại gì mà không tiếp đãi.
“Có chuyện gì cần nói sao Tô tổng?”
Cô quay lại, thẳng thắn đối diện với hắn ta, ánh mắt, nét mặt lẫn thái độ đều không chút e dè.
“Chỉ là muốn hỏi thăm một chút thôi, dù sao cũng năm năm rồi không gặp.”
“Giữa chúng ta có gì để nói? Hỏi thăm, càng không cần thiết.”
Thái độ của Triệu An Nghiên khiến Tô Dĩ Hinh cảm thấy rất bí bách, còn có cả một chút áy náy vì lỗi lầm năm xưa đã gây ra.
Hắn gượng gạo cười rồi hỏi:
“Em là Chủ tịch của S.K.Y sao? Anh nghe nói công ty ấy vừa thành lập gần đây nhưng lại rất có được rất nhiều thành tựu. Cả dự án bên công ty của Tô Hiên Bái cũng thuộc về S.K.Y, nghe danh tiếng còn không biết là ai, hóa ra lại là em, anh thật sự rất bất ngờ.”
Cô gái cười nhạt, nhanh chóng tiếp lời:
“Là do anh trước nay luôn xem thường tôi nên bây giờ mới cảm thấy bất ngờ thôi.”
Bầu không khí thoáng chốc chùn xuống, Tô Dĩ Hinh im lặng một chút rồi mới nói:
“Thật ra thì anh muốn nói với em một lời xin lỗi, nếu lúc trước anh biết em mang thai sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Nhắc đến chuyện xưa, sắc mặt Triệu An Nghiên liền trở nên lạnh lùng, cùng ánh mắt vô cảm.
“Anh không có tư cách nhắc đến đứa trẻ ấy. Cũng đừng giả vờ hối hận trước mặt tôi, gương mặt giả tạo và bản chất khốn nạn của anh tôi đã quá ngán ngẩm rồi.”
Nói xong, Triệu An Nghiên liền dứt khoát quay lưng rời đi. Đối với cô, nỗi đau mất con năm xưa chính là một vết thương mãi mãi không thể chữa lành.
Đừng ai nhắc đến vì sẽ chạm vào nỗi đau cùng cơn thịnh nộ luôn được kiềm hãm bên trong.
Ngoài nhân viên của Tập đoàn Phó thị và một số phóng viên ra thì người bước vào đầu tiên lúc này chính là Triệu An Nghiên, cô mang theo ánh mắt quyền lực và khí chất cao ngạo xuất hiện trước ánh mắt trầm trồ của tất cả mọi người. Theo sau cô chính là Bành Thái Công cùng trợ lý của anh ta.
Đến khi Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm vào tới thì mọi người đều đã ổn định vị trí. Rất nhanh sau đó Chủ tịch của Tập đoàn, ông Phó Hiên Trí cũng đã xuất đầu lộ diện.
Ông mang nụ cười hòa nhã trên môi, đi đến bắt tay chào hỏi từng người một.
“Chào/Chào.”
“Chào Triệu tổng, rất hứng thú khi được làm việc với một cô gái tuổi trẻ tài cao như cô.”
“Chủ tịch quá khen, tôi còn cần phải học hỏi rất nhiều ở các vị trưởng bối đây. Mong được chỉ giáo nhiều hơn!”
Triệu An Nghiên cười rất tươi, cô bắt tay với Phó Hiên Trí, cùng chào hỏi vô cùng khiêm tốn và nhã nhặn trước mặt lão tiền bối đáng tuổi ba mình. Và Phó Hiên Trí cũng nhìn cô với ánh mắt rất hài lòng.
“Cô khiêm tốn quá đó thôi! Nào, mời ngồi. Chúng ta có thể bắt đầu công việc ngay bây giờ.”
Sau lời nói của Phó Hiên Trí thì mọi người đều cùng nhau ngồi xuống, tiếp đến là phần phổ biến thông tin của Tổng giám đốc Lưu Dĩnh Sang của Tập đoàn Phó thị.
“Theo như xem xét thông tin đấu thầu qua các bước đầu tiên, phía Tập đoàn chúng tôi xét thấy chỉ có công ty Thịnh Thiên, công ty L&H và công ty S.K.Y là đủ điều kiện triển khai dự án lần này. Tiếp theo, để nhằm chọn ra nhà đầu tư có kế hoạch phát triển dự án tốt nhất thì xin mời ba vị trình bày bản kế hoạch của mình. Đầu tiên xin mời đại diện của công ty Thịnh Thiên!”
Lưu Dĩnh Sang nói xong thì liền rời khỏi vị trí để Trợ lý của Bành Thái Công mang theo USB có chứa nội dung kế hoạch của công ty lên trình bày.
Sau đó buổi lễ cứ như vậy mà được diễn ra, phóng viên vẫn tập trung tác nghiệp, lấy thông tin cho tờ kinh tế và thị trường đúng bổn phận của mình.
Phía công ty S.K.Y của Triệu An Nghiên và L&H của Tô Dĩ Hinh, lần lượt cử đại diện đứng lên phổ biến những kế hoạch đã chuẩn bị chu toàn từ trước.
Phó Hiên Trí từ đầu tới cuối vẫn rất điềm đạm, cho đến khi ông nghe phần trình bày của công ty S.K.Y thì nét mặt ông đã có vài phần thay đổi, trông như có vẻ khá thích thú. Điều đó khiến Bành Thái Công và Tô Dĩ Hinh, cả Từ Tuyết Lâm đều bất ngờ và lo ngại.
Buổi đấu thầu diễn ra xuyên suốt hơn 4 tiếng thì cũng kết thúc trong sự hoan hỉ của tất cả mọi người.
Trước khi ra về Triệu An Nghiên đã ghé vào toilet để đi vệ sinh một chút, trùng hợp thay lúc vừa bước ra khỏi phòng lại chạm mặt Từ Tuyết Lâm đang rửa tay bên ngoài.
“Lâu rồi không gặp, đúng là bạn cũ đã thay đổi quá nhiều nhỉ? Suýt nữa tôi còn nhận không ra đây là Triệu An Nghiên yếu đuối, nhu nhược và chung tình năm xưa rồi ấy chứ.”
Khoé môi Triệu An Nghiên khẽ cong lên tạo thành nụ cười chứa đầy sự xem thường. Cô không vội trả lời mà chỉ thong thả mở vòi nước để rửa tay.
“Đâu có thứ gì là mãi mãi trường tồn. Tình nghĩa được gắn kết sâu tận đáy lòng còn đổi thay thì huống chi tính cách của một con người.”
Từ Tuyết Lâm cười cợt nhã, xoay người qua đối diện với người bạn năm xưa của mình.
“Vậy lần này quay lại, cô định làm gì? Tranh giành lại người đàn ông của tôi sao?”
Sau khi nghe xong câu hỏi của Từ Tuyết Lâm, Triệu An Nghiên liền chẳng nhịn nổi cơn buồn cười, cô cũng chả ngại gì mà không cười thật to.
“Cô nghĩ sao lại hỏi tôi câu đó vậy? Cô có thấy miếng thức ăn nào bị nhổ xuống đất rồi nhặt lên nhai lại không? Chắc cô không thấy tỏm, nhưng tôi thì tỏm lắm.”
“Cô…”
Bị đáp trả đến cứng họng chẳng nói được gì, nét mặt của Từ Tuyết Lâm đã đen như nhọ nồi.
Trong khi đó Triệu An Nghiên lại đang rất điềm nhiên, ánh mắt kiêu ngạo chưa từng thay đổi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân đối diện, giọng nói vừa trầm vừa ung dung, khẽ khàng vang lên:
“Đừng sợ, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!”
Để lại một lời nhắn nhủ cho người từng là bạn thân năm xưa xong, Triệu An Nghiên liền xoay lưng kiêu hãnh rời đi, để lại Từ Tuyết Lâm ấm ức, tức tối nhìn theo.
Triệu An Nghiên thẳng bước đi ra ngoài, lại lần nữa vô tình chạm mặt Tô Dĩ Hinh, người chồng cũ đã từng cắm cho cô một cặp sừng khốn nạn.
“Nghiên Nghiên…”
Vốn dĩ định lướt qua như hai người dưng xa lạ, nhưng có vẻ như người đàn ông ấy lại muốn bắt chuyện nên đã cất lời khiến Triệu An Nghiên phải dừng bước, và dĩ nhiên nếu hắn có nhã hứng muốn trò chuyện thì cô cũng đâu ngại gì mà không tiếp đãi.
“Có chuyện gì cần nói sao Tô tổng?”
Cô quay lại, thẳng thắn đối diện với hắn ta, ánh mắt, nét mặt lẫn thái độ đều không chút e dè.
“Chỉ là muốn hỏi thăm một chút thôi, dù sao cũng năm năm rồi không gặp.”
“Giữa chúng ta có gì để nói? Hỏi thăm, càng không cần thiết.”
Thái độ của Triệu An Nghiên khiến Tô Dĩ Hinh cảm thấy rất bí bách, còn có cả một chút áy náy vì lỗi lầm năm xưa đã gây ra.
Hắn gượng gạo cười rồi hỏi:
“Em là Chủ tịch của S.K.Y sao? Anh nghe nói công ty ấy vừa thành lập gần đây nhưng lại rất có được rất nhiều thành tựu. Cả dự án bên công ty của Tô Hiên Bái cũng thuộc về S.K.Y, nghe danh tiếng còn không biết là ai, hóa ra lại là em, anh thật sự rất bất ngờ.”
Cô gái cười nhạt, nhanh chóng tiếp lời:
“Là do anh trước nay luôn xem thường tôi nên bây giờ mới cảm thấy bất ngờ thôi.”
Bầu không khí thoáng chốc chùn xuống, Tô Dĩ Hinh im lặng một chút rồi mới nói:
“Thật ra thì anh muốn nói với em một lời xin lỗi, nếu lúc trước anh biết em mang thai sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.”
Nhắc đến chuyện xưa, sắc mặt Triệu An Nghiên liền trở nên lạnh lùng, cùng ánh mắt vô cảm.
“Anh không có tư cách nhắc đến đứa trẻ ấy. Cũng đừng giả vờ hối hận trước mặt tôi, gương mặt giả tạo và bản chất khốn nạn của anh tôi đã quá ngán ngẩm rồi.”
Nói xong, Triệu An Nghiên liền dứt khoát quay lưng rời đi. Đối với cô, nỗi đau mất con năm xưa chính là một vết thương mãi mãi không thể chữa lành.
Đừng ai nhắc đến vì sẽ chạm vào nỗi đau cùng cơn thịnh nộ luôn được kiềm hãm bên trong.