Nhà hàng HG…
Triệu An Nghiên lái xe vào bãi đúng vị trí thì lập tức xuống xe đi thẳng vào trong nhà hàng vì đã trễ giờ hẹn với đối tác, mặc kệ Phó Nhất Trác vẫn còn đang đứng ngớ ra đó nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ ấy.
“Dỗi rồi ư? Suy cho cùng thì cũng ra vẻ như bao người khác thôi.”
Tự lẩm nhẩm một mình xong, anh ta còn nhếch môi cười đểu một cái, sau đó mới đi vào trong. Cứ tưởng rằng Triệu An Nghiên đã đi mất tăm, bỏ lại anh bơ vơ đi tìm nhưng nào ngờ vừa bước vào cửa đã thấy cô đang đứng chờ.
“Ơ Chủ tịch, tôi tưởng cô đi bỏ tôi rồi?”
“Đi nhanh và bớt nói lại.”
Ngắn gọn và xúc tích đó là những gì Triệu An Nghiên đã để lại cho Phó Nhất Trác, sau đó cô mới đi vào phòng ăn trước đó đã đặt.
Không hiểu sao nhìn biểu cảm nghiêm nghị của cô, Phó Nhất Trác lại bất giác bật cười, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng theo sau trước khi lại bị ai kia mắng.
Lúc Phó Nhất Trác vào tới thì đã thấy Triệu An Nghiên đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 tuổi, nhìn qua vẻ mặt chẳng mấy nghiêm túc của gã ta thì Phó Nhất Trác đã biết ngay là người chẳng được đàng hoàng gì mấy.
“Chào Tô tổng, xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. Để tỏ thành ý, tôi xin nhờ Trợ lý của mình thay mặt kính ông một ly rượu.”
Phó Nhất Trác vừa vào tới đã được nhận “ưu ái” đến từ bà chủ của mình khiến anh không khỏi bất ngờ. Trong khi Triệu An Nghiên đang chờ đợi Phó Nhất Trác cầm lấy ly rượu thì anh ta lại cười gượng gạo một cái, sau đó hơi cúi người xuống, khẽ nói vào tai Triệu An Nghiên:
“Tôi bị dị ứng với rượu.”
Một câu nói khiến Triệu An Nghiên đơ cả cơ mặt. Sau vài giây trôi qua bối rối, không nhờ được ai thì cô đành tự lực cánh sinh, xoay hướng ly rượu về phía trước tự mình kính Tô Hiên Bái một ly.
“Tô tổng, tôi kính ngài!”
Tô Hiên Bái khẽ cong nhẹ khóe môi thay cho lời nói, đợi đến khi Triệu An Nghiên uống xong ly rượu thì lão mới cất lời:
“Là đàn ông, chờ đợi phụ nữ một chút cũng là chuyện nên làm. Nhưng so với hoàn cảnh trong công việc thì chuyện nên làm là biết điều một chút, đi trễ là hành động không được tôn trọng đối tác của mình, điều đó chắc Triệu tổng cũng rõ.”
“Đương nhiên là tôi rõ. Thôi thì để tỏ rõ thiện chí hợp tác cũng như gửi lời xin lỗi đến Tô tổng, tôi xin tự phạt một ly nữa ha.”
Triệu An Nghiên nói xong lại tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn cả ly thì bấy giờ trên môi Tô Hiên Bái mới xuất hiện nụ cười.
“Triệu tổng còn trẻ mà hiểu chuyện như vậy là quá tốt rồi. Thôi bây giờ chúng ta bàn công việc chính đi.”
Nghe vậy, Triệu An Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười sau đó lấy tài liệu từ túi xách ra, đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ về phía Tô Hiên Bái.
“Đây là một số thông tin bên chúng tôi, có đề cập cả giá cả ban đầu, nếu có điều gì không hài lòng thì chúng ta có thể trao đổi, thương lượng với nhau thêm.”
Tô Hiên Bái không cầm số giấy tờ Triệu An Nghiên vừa đưa qua mà chỉ liếc mắt nhìn sơ ngang đã nói:
“So với mức giá trên thì có hơi thiệt thòi cho chúng tôi rồi. Chắc Triệu tổng vẫn chưa biết rằng mảnh đất đó phía công ty L&H ra giá cao hơn con số bên cô đưa ra khá nhiều.”
Sắc mặt Triệu An Nghiên thoáng chốc chùn xuống mấy giây khi nghe nhắc đến công ty L&H. Nếu cô không lầm thì đó chính là công ty của Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm đã thành lập cách đây hơn bốn năm về trước, chính xác là sau khi cô và người đàn ông đó ly hôn được hơn 5 tháng.
L&H cũng là công ty bất động sản, sau hơn bốn năm đứng vững trên thị trường đầu tư nhà đất, Tô Dĩ Hinh đã thu về lợi nhuận không hề nhỏ, và hiện tại L&H cũng là công ty đứng top 3 trong giới bất động sản tại Trung Hoa.
“Như tôi đã nói trước đó, tất cả mọi chuyện chúng ta đều có thể trao đổi thêm, về phần giá cả cũng hoàn toàn thương lượng được.”
Tô Hiên Bái cười hài lòng trước thái độ làm việc của người phụ nữ đối diện. Ông nâng ly hướng về phía Triệu An Nghiên rồi nói:
“Chúng ta vừa uống rượu vừa bàn bạc thêm về vấn đề này. Thật sự rất hứng thú khi lần đầu tiên được làm việc với một nữ Chủ tịch trẻ tuổi như cô.”
“Vâng, mời ngài!”
*Tách.*
Cả hai cùng nở nụ cười công nghiệp dành cho nhau, cùng nâng ly và uống cạn hết rượu, sau đó lại tiếp tục trao đổi công việc.
“Nếu Tô tổng cảm thấy giá cả không hợp lý, tôi sẵn sàng trả cao hơn công ty L&H một triệu để bày tỏ thành ý lần làm ăn đầu tiên này của chúng ta.”
Rất nhanh sau, Triệu An Nghiên đã đi thẳng vào vấn đề. Thật ra, mảnh đất đó cô đã có đến xem qua trước, nói về mức độ hài lòng và khả năng có thể phát triển những dự án mới của công ty là hoàn toàn khả quan, cho nên khi cô đưa ra một con số cao hơn dự tính ban đầu một chút cũng không hẳn là chịu đấm ăn xôi.
Nhưng xem ra nét mặt của Tô Hiên Bái vẫn chưa chịu thỏa mãn, hắn ta không vội nói gì mà lại nâng ly muốn uống cùng Triệu An Nghiên, thấy vậy cô cũng nâng ly với lão vì không thể từ chối trước khi đạt được mục đích.
“Cao hơn một triệu thì cũng ổn, nhưng mà bên phía L&H chúng tôi vẫn chưa thương lượng, biết đâu con số họ đưa ra còn cao hơn…”
Biết rõ đối phương là người tham vọng, nhưng không hiểu sao Triệu An Nghiên cứ muốn giành bằng được mối làm ăn này. Nên dù đang bị áp bức nhưng cô vẫn ôn hòa muốn trao đổi thêm.
“Vậy ý của Tô tổng muốn là bao nhiêu? Ngài cứ ra giá, chúng ta cùng thương lượng.”
Tô Hiên Bái nhoẻn miệng cười, lão lại lần nữa nâng ly lên và chờ đợi Triệu An Nghiên cùng lão cạn thêm một ly nữa. Vạn bất đắc dĩ, Triệu An Nghiên đành phải nâng ly, đến khi uống xong thì Tô Hiên Bái mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Tôi muốn tăng thêm ba triệu.”
Triệu An Nghiên lái xe vào bãi đúng vị trí thì lập tức xuống xe đi thẳng vào trong nhà hàng vì đã trễ giờ hẹn với đối tác, mặc kệ Phó Nhất Trác vẫn còn đang đứng ngớ ra đó nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ ấy.
“Dỗi rồi ư? Suy cho cùng thì cũng ra vẻ như bao người khác thôi.”
Tự lẩm nhẩm một mình xong, anh ta còn nhếch môi cười đểu một cái, sau đó mới đi vào trong. Cứ tưởng rằng Triệu An Nghiên đã đi mất tăm, bỏ lại anh bơ vơ đi tìm nhưng nào ngờ vừa bước vào cửa đã thấy cô đang đứng chờ.
“Ơ Chủ tịch, tôi tưởng cô đi bỏ tôi rồi?”
“Đi nhanh và bớt nói lại.”
Ngắn gọn và xúc tích đó là những gì Triệu An Nghiên đã để lại cho Phó Nhất Trác, sau đó cô mới đi vào phòng ăn trước đó đã đặt.
Không hiểu sao nhìn biểu cảm nghiêm nghị của cô, Phó Nhất Trác lại bất giác bật cười, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng theo sau trước khi lại bị ai kia mắng.
Lúc Phó Nhất Trác vào tới thì đã thấy Triệu An Nghiên đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên tầm ngoài 40 tuổi, nhìn qua vẻ mặt chẳng mấy nghiêm túc của gã ta thì Phó Nhất Trác đã biết ngay là người chẳng được đàng hoàng gì mấy.
“Chào Tô tổng, xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. Để tỏ thành ý, tôi xin nhờ Trợ lý của mình thay mặt kính ông một ly rượu.”
Phó Nhất Trác vừa vào tới đã được nhận “ưu ái” đến từ bà chủ của mình khiến anh không khỏi bất ngờ. Trong khi Triệu An Nghiên đang chờ đợi Phó Nhất Trác cầm lấy ly rượu thì anh ta lại cười gượng gạo một cái, sau đó hơi cúi người xuống, khẽ nói vào tai Triệu An Nghiên:
“Tôi bị dị ứng với rượu.”
Một câu nói khiến Triệu An Nghiên đơ cả cơ mặt. Sau vài giây trôi qua bối rối, không nhờ được ai thì cô đành tự lực cánh sinh, xoay hướng ly rượu về phía trước tự mình kính Tô Hiên Bái một ly.
“Tô tổng, tôi kính ngài!”
Tô Hiên Bái khẽ cong nhẹ khóe môi thay cho lời nói, đợi đến khi Triệu An Nghiên uống xong ly rượu thì lão mới cất lời:
“Là đàn ông, chờ đợi phụ nữ một chút cũng là chuyện nên làm. Nhưng so với hoàn cảnh trong công việc thì chuyện nên làm là biết điều một chút, đi trễ là hành động không được tôn trọng đối tác của mình, điều đó chắc Triệu tổng cũng rõ.”
“Đương nhiên là tôi rõ. Thôi thì để tỏ rõ thiện chí hợp tác cũng như gửi lời xin lỗi đến Tô tổng, tôi xin tự phạt một ly nữa ha.”
Triệu An Nghiên nói xong lại tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn cả ly thì bấy giờ trên môi Tô Hiên Bái mới xuất hiện nụ cười.
“Triệu tổng còn trẻ mà hiểu chuyện như vậy là quá tốt rồi. Thôi bây giờ chúng ta bàn công việc chính đi.”
Nghe vậy, Triệu An Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười sau đó lấy tài liệu từ túi xách ra, đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ về phía Tô Hiên Bái.
“Đây là một số thông tin bên chúng tôi, có đề cập cả giá cả ban đầu, nếu có điều gì không hài lòng thì chúng ta có thể trao đổi, thương lượng với nhau thêm.”
Tô Hiên Bái không cầm số giấy tờ Triệu An Nghiên vừa đưa qua mà chỉ liếc mắt nhìn sơ ngang đã nói:
“So với mức giá trên thì có hơi thiệt thòi cho chúng tôi rồi. Chắc Triệu tổng vẫn chưa biết rằng mảnh đất đó phía công ty L&H ra giá cao hơn con số bên cô đưa ra khá nhiều.”
Sắc mặt Triệu An Nghiên thoáng chốc chùn xuống mấy giây khi nghe nhắc đến công ty L&H. Nếu cô không lầm thì đó chính là công ty của Tô Dĩ Hinh và Từ Tuyết Lâm đã thành lập cách đây hơn bốn năm về trước, chính xác là sau khi cô và người đàn ông đó ly hôn được hơn 5 tháng.
L&H cũng là công ty bất động sản, sau hơn bốn năm đứng vững trên thị trường đầu tư nhà đất, Tô Dĩ Hinh đã thu về lợi nhuận không hề nhỏ, và hiện tại L&H cũng là công ty đứng top 3 trong giới bất động sản tại Trung Hoa.
“Như tôi đã nói trước đó, tất cả mọi chuyện chúng ta đều có thể trao đổi thêm, về phần giá cả cũng hoàn toàn thương lượng được.”
Tô Hiên Bái cười hài lòng trước thái độ làm việc của người phụ nữ đối diện. Ông nâng ly hướng về phía Triệu An Nghiên rồi nói:
“Chúng ta vừa uống rượu vừa bàn bạc thêm về vấn đề này. Thật sự rất hứng thú khi lần đầu tiên được làm việc với một nữ Chủ tịch trẻ tuổi như cô.”
“Vâng, mời ngài!”
*Tách.*
Cả hai cùng nở nụ cười công nghiệp dành cho nhau, cùng nâng ly và uống cạn hết rượu, sau đó lại tiếp tục trao đổi công việc.
“Nếu Tô tổng cảm thấy giá cả không hợp lý, tôi sẵn sàng trả cao hơn công ty L&H một triệu để bày tỏ thành ý lần làm ăn đầu tiên này của chúng ta.”
Rất nhanh sau, Triệu An Nghiên đã đi thẳng vào vấn đề. Thật ra, mảnh đất đó cô đã có đến xem qua trước, nói về mức độ hài lòng và khả năng có thể phát triển những dự án mới của công ty là hoàn toàn khả quan, cho nên khi cô đưa ra một con số cao hơn dự tính ban đầu một chút cũng không hẳn là chịu đấm ăn xôi.
Nhưng xem ra nét mặt của Tô Hiên Bái vẫn chưa chịu thỏa mãn, hắn ta không vội nói gì mà lại nâng ly muốn uống cùng Triệu An Nghiên, thấy vậy cô cũng nâng ly với lão vì không thể từ chối trước khi đạt được mục đích.
“Cao hơn một triệu thì cũng ổn, nhưng mà bên phía L&H chúng tôi vẫn chưa thương lượng, biết đâu con số họ đưa ra còn cao hơn…”
Biết rõ đối phương là người tham vọng, nhưng không hiểu sao Triệu An Nghiên cứ muốn giành bằng được mối làm ăn này. Nên dù đang bị áp bức nhưng cô vẫn ôn hòa muốn trao đổi thêm.
“Vậy ý của Tô tổng muốn là bao nhiêu? Ngài cứ ra giá, chúng ta cùng thương lượng.”
Tô Hiên Bái nhoẻn miệng cười, lão lại lần nữa nâng ly lên và chờ đợi Triệu An Nghiên cùng lão cạn thêm một ly nữa. Vạn bất đắc dĩ, Triệu An Nghiên đành phải nâng ly, đến khi uống xong thì Tô Hiên Bái mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Tôi muốn tăng thêm ba triệu.”