Thế rồi cô lại lên taxi trở về nhà, vì nghĩ anh đang ở nhà chờ cô. Nhưng thực tế lại xô ngã những gì cô đã nghĩ. Trong căn nhà lạnh lẽo, dường như lâu rồi chẳng có ai lui tới, cũng có nghĩa là Phó Nhất Trác chưa từng tới đây.
Cô ngồi thất thần trên sofa, đã bao năm rồi cô chưa từng cảm thấy lo cho ai như bây giờ. Cũng chưa từng vì ai mà sốt sắng không yên, nhưng nay lại vì người đàn ông ấy mà lòng dạ bồn chồn, héo hon.
Điện thoại gọi đi gọi lại trên dưới chục lần nhưng cũng chẳng được một lần hồi âm. Cô ngồi đó trầm ngâm một lúc lâu thì như đã nhớ ra gì đó nên lại vội lấy chìa khóa, chạy xuống gara lấy xe sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà riêng.
Nơi cô đến chính là chung cư Kim Đế, nhà ở của Bành Thái Công. Cô đi qua hơn 20 tầng lầu thì mới đến được căn hộ của người đàn ông ấy.
*King coong…King coong…*
Chuông cửa vang lên đã lâu nhưng Triệu An Nghiên vẫn chưa nhận được hồi âm. Cô thiết nghĩ chắc cả hai không có ở nhà nên quyết định đứng trước cửa chờ đợi.
Đêm ngày càng khuya, nhiệt độ ngày càng thấp vì trời đã sắp lập đông, nhưng trên hành lang, Triệu An Nghiên vẫn kiên nhẫn đứng chờ, mặc cho tay cô đã bắt đầu tê buốt vì trang phục trên người khá mỏng.
“Dự án phía Tôn thị đã triển khai tới đâu rồi? Không xảy ra tranh chấp gì với S.K.Y chứ?”
“Rất thuận lợi, nhưng phía nhân lực đứng ra giám sát công trình, theo dõi dự án thì không đủ người. Mỗi lần muốn tìm người bàn việc chỉ có thể liên lạc với tên Giám đốc Cao kia thôi.”
“Thiếu người cũng phải, vì ôm cùng lúc hai dự án lớn thì đâu dễ dàng gì. Huống chi S.K.Y bây giờ còn đang trong tình trạng như rắn mất đầu.”
Phó Nhất Trác khẽ cười nhạt, trong lời nói của anh dường như đối với công ty S.K.Y của Triệu An Nghiên là hoàn toàn xa lạ như chưa từng dính líu.
Mà cuộc trò chuyện giữa hai người họ lúc này từ lâu đã thấp thoáng lọt vào tai của một người phụ nữ. Đến khi cả ba chạm mặt nhau ngay trước cửa nhà thì mọi sự mới dần trở nên bất động.
Phó Nhất Trác lặng người đứng nhìn cô gái đang hiện diện ngay trước mắt mình, nhưng ánh mắt của anh lại tuyệt nhiên vô cảm, mặc cho Triệu An Nghiên từ khi vừa thấy anh đã vội đi đến ôm chầm lấy cơ thể của mình.
“Em xin lỗi…”
Giọng cô hơi nghẹn ngào vang lên, cô ôm người đàn ông ấy rất chặt, nhưng sao anh lại chẳng có lấy một chút phản ứng nào khác, khiến cô bất giác nhíu mày.
Đến khi cô rời khỏi người anh thì đã nhìn thấy nụ cười khinh thường của Bành Thái Công và gương mặt lạnh lùng của Phó Nhất Trác.
Vì cô cho rằng hai người họ đều giận nên vẫn vui vẻ, vẫn cười với người đàn ông của mình:
“Vẫn còn dỗi em à? Thôi anh đừng giận nữa, mau nói em nghe xem lưng của anh thế nào rồi?”
Vừa nói Triệu An Nghiên vừa định đưa tay chạm vào lưng Phó Nhất Trác thì bị anh lạnh nhạt gạt tay ra, bấy giờ ánh mắt của anh mới lần nữa chịu nhìn về phía cô, nhưng là cái nhìn vô cảm nhất từ trước tới nay, giọng anh lạnh lùng vang lên:
“Cô đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi. Từ giờ đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, người đàn ông ấy liền lướt ngang qua cô gái. Anh bước về phía cửa ấn mật khẩu, mở được cửa liền thẳng bước tiến vào trong. Để lại cô gái ấy hụt hẫng nhìn theo. Đến cả Bành Thái Công cũng không dành cho cô một từ nào.
Cửa nhà khép lại, họ đã bỏ cô một mình. Những gì Phó Nhất Trác đã nói khiến tim cô bất giác nhói lên vài giây.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này? Cô biết cô sai nhưng anh có cần ăn nói nặng lời thế không?
Giương mắt nhìn về cánh cửa ấy, rồi cô cũng lặng lẽ rời đi. Vì nếu họ đã không muốn gặp thì cô còn đứng đây làm gì? Cô không muốn bản thân ủy lụy trước bất cứ một người đàn ông nào, cô sợ chuyện năm xưa sẽ tái diễn. Yêu một người quá nhiều rồi họ lại coi thường tình cảm của mình.
Đêm hôm đó, dù gặp nhau làm ngơ nhưng vẫn có một người thao thức cả đêm cùng ly rượu sầu. Còn ở một góc trời riêng biệt khác, người con gái ấy cũng chẳng khá hơn là bao.
Lúc Triệu An Nghiên rời khỏi chung cư, thật ra cô đâu có về nhà mà đã tấp vào một quán rượu, cô một mình một chai, uống đến khi thật say thì mới quay trở về nhà.
Về tới nhà rồi, cô không vào phòng ngủ của mình, cũng không phải sang thư phòng vùi đầu vào công việc như mọi khi mà lại ghé vào căn phòng trước đó Phó Nhất Trác đã ở.
Cô bước vào trong, nhìn khắp nơi trong căn phòng, khi không thấy ai thì tự nhiên lại bật cười một cách chua xót.
“Người ta đã không muốn nhìn thấy mày rồi, vậy mà còn ôm mộng tưởng đi sang đây tìm người ta. Rốt cuộc mày bị làm sao vậy Nghiên Nghiên?”
Cô tự hỏi, tự chất vấn chính mình, tự cười nhạo bản thân đến mức rơi cả nước mắt, nhưng lý trí kiên cường không cho cô rơi lệ nên cô lại vội vàng lau đi, sau đó hít vào một hơi sâu rồi bước ra khỏi căn phòng ấy.
Lúc về tới phòng riêng của mình, nhìn ra ban công rồi nhìn sang giường ngủ, đâu đâu cô cũng thấy hình ảnh của người đàn ông đó. Nơi ban công cả hai hay ngồi trò chuyện hằng đêm, trên chiếc giường đó họ đã từng để lại những kỷ niệm mặn nồng khó phai.
Căn nhà này đã từng có một thời gian rất ấm áp, nhưng sao bây giờ lại chỉ còn mình cô lạnh lẽo, đơn côi.
Cô cứ tưởng chỉ cần nói dối rằng công ty có việc đột xuất, khi sang đó thường xuyên gọi điện về cho anh là mọi chuyện sẽ ổn. Chờ cô trả xong món nợ với ân nhân thì đã có thể bình yên bên anh, không còn khiến anh phải ủy khuất nữa.
Vậy mà… Lúc gặp lại, họ lại gieo vào tâm trí cô một câu nói làm trái tim nhỏ bé này nhói đau.
Lững thững bước đến giường ngủ, cô thả cơ thể ngọc ngà rơi tự do xuống mặt nệm mềm mại, đôi mắt thất tình mông lung nhìn lên trần nhà, miệng cười nhưng lệ chợt tuôn rơi.
“Suy cho cùng, tình yêu vẫn là thứ khiến tôi đau khổ.”