Hôm nay Phó Nhất Trác quay trở lại sau nhiều ngày trốn việc theo gái. Anh mang gương mặt nhiều năng lượng vào phòng làm việc riêng chưa được bao lâu thì Bành Thái Công đã vào tới.
"Mấy hôm nay đi đâu vậy? Tôi còn tưởng cậu sẽ không bao giờ đến đây nữa chứ!"
"Đương nhiên là đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi. Nói cho cậu biết, ông đây đã cưa đổ cô gái ấy."
Phó Nhất Trác ngồi trên ghế Chủ tịch xoay nhẹ một vòng, sau đó mang gương mặt vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý bước đến sofa ngồi đối diện với người anh em của mình.
Nhưng anh đâu để ý rằng sắc mặt của đối phương đã thay đổi. Có vẻ như Bành Thái Công liền chẳng hề vui thay bạn tốt của mình một chút nào, khi Phó Nhất Trác đã tìm được tình yêu đích thực, mà chỉ trầm giọng hỏi một câu:
"Hai người đã làm lành rồi?"
Phó Nhất Trác khẽ chau mày.
"Sao lại là làm lành? Chúng tôi đã giận nhau khi nào?"
"Ờ thì...hôm trước Triệu An Nghiên nói vậy, tôi tưởng cậu chán ghét cô ấy rồi, thậm chí còn nghĩ rằng cậu sẽ buông thả như trước nữa ấy chứ."
Bành Thái Công miễn cưỡng cười nhạt, nói xong anh ta tự rót cho mình một ly rượu và từ từ thưởng thức.
"Hình như cậu thấy thích hơn khi tôi buông thả như trước thì phải? Sao, không muốn tôi làm việc cùng à?"
Sắc mặt Bành Thái Công lại thay đổi khi nghe xong câu hỏi của Phó Nhất Trác, như thể anh ta đang chột dạ, nhưng sau đó lại bật cười.
"Cậu đang nói gì vậy? Trong công ty này cổ phần của cậu là nhiều nhất, tôi chỉ có công tiếp quản mấy năm nay thì sao có thể tỏ thái độ với cậu được, lương của tôi còn là do Chủ tịch như cậu phát mà."
"Là anh em, tôi đâu câu nệ mấy chuyện tiền của cậu hay là của tôi. Sở dĩ trước kia tôi không lo làm là vì chán nản, không thích vùi đầu vào công việc, nhưng giờ thì suy nghĩ khác rồi."
Phó Nhất Trác cũng nhâm nhi chút rượu cay nồng, lần nói chuyện này với Bành Thái Công, thái độ của anh đã trầm tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây.
"Vì cô gái đó sao?"
"Ừm, tôi phải là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. Dù người mạnh mẽ nhưng vẫn phải cần một điểm tựa."
"Liệu cô ấy có cần cậu? Tôi không nghĩ loại phụ nữ kiêu căng, ngạo mạn như Triệu An Nghiên lại là mẫu người mà cậu thích. Ở bên một người như vậy cậu không đánh mất tự tôn của mình sao?"
Phó Nhất Trác khẽ cười nhạt:
"Chỉ có những kẻ lòng dạ hẹp hòi mới cảm thấy thua thiệt trước một người phụ nữ mà thôi. Trái lại tôi sẽ rất hãnh diện nếu có được một người vợ tài giỏi như Nghiên Nghiên."
Những gì tiếp diễn sau những câu nói của Phó Nhất Trác là một khoảng lặng vô hình bao trùm lên tất cả, đến một lúc sau Bành Thái Công mới lên tiếng:
"Vậy xem ra cậu đã tìm được chân ái của mình rồi, và từ giờ về sau Thịnh Thiên sẽ đi theo sự dẫn dắt của Chủ tịch Phó Nhất Trác?"
"Cậu thấy thế nào?"
Phó Nhất Trác nhướng mày nhìn người đàn ông đối diện, trên môi như đang cười, và Bành Thái Công cũng đang nhìn anh, sau vài giây anh ta cười nhạt rồi mới nói:
"Dĩ nhiên là tán thành, từ giờ tôi không còn bận rộn như trước nữa rồi."
Thế rồi không gian lại lần nữa rơi vào im lặng, cả hai người đàn ông đều mang những suy nghĩ riêng trong đầu, họ nhẹ nhàng nâng niu ly rượu, nhàn nhã thưởng thức, chỉ có ánh mắt là phức tạp hơn bao giờ hết.
"Lão Công..."
"Tôi đang nghe đây."
"Cậu là người có tài, nếu không muốn dưới quyền bất cứ ai thì có thể rút vốn khỏi Thịnh Thiên, sau đó tự mình làm chủ, không cần phải đi theo tôi nữa."
Bành Thái Công hơi bất ngờ trước những gì Phó Nhất Trác vừa nói, anh ta nhìn anh một lúc, tự dưng lại nhếch môi cười nhạt.
"Ý cậu là thế nào đây? Có người mới rồi nên muốn bỏ rơi người cũ à?"
"Vớ vẩn! Chúng ta quen nhau hơn bảy năm rồi, cậu thừa biết con người tôi thế nào mà. Chẳng qua chỉ là nghĩ cho cậu thôi, tôi biết lòng tự tôn của cậu rất cao, nên nếu muốn tự làm chủ thì cứ nói với tôi một tiếng, bất cứ lúc nào người anh em này cũng có thể giúp cậu."
Nói rồi, Phó Nhất Trác nâng ly rượu hướng về phía Bành Thái Công, ánh mắt anh nhìn đối phương rất chân thành.
*Tách.*
Bành Thái Công hơi cười, anh ta cũng cụng ly với Phó Nhất Trác, trước khi uống đã nói:
"Tôi sẽ suy nghĩ những gì cậu nói!"
- ---------------
Một ngày dài lặng lẽ khép lại, bầu trời trong xanh đã kéo xuống bức rèm nhung màu đen huyền bí để những ngôi sao tinh tú và ánh trăng thắp sáng cả vũ trụ bao la.
Vẫn là chiếc ban công thơ mộng ấy, cách đây một ngày trước đã có đôi bạn trẻ bày tỏ yêu thương, cũng căn phòng và chiếc giường quen thuộc đó, họ đã ân ái cùng nhau suốt cả đêm dài. Và hôm nay cũng thế, nhưng khoảng cách giữa cả hai đã gần hơn một bước.
"Anh đã nói chuyện với lão Công rồi!"
"Không xảy ra cãi vả gì chứ?"
Triệu An Nghiên vừa làm việc vừa nhàn nhạt trả lời, ánh mắt cũng chẳng dành cho ai kia một cái.
"Anh chỉ nói khéo vài lời thôi, chắc cậu ấy sẽ hiểu. Dù sao cũng là bạn nhiều năm, anh không muốn xảy ra tranh chấp."
"Chỉ sợ người ta không xem anh là bạn thôi. Chịu khó tính toán để chúng ta hiểu lầm nhau rồi âm thầm ngồi yên hưởng lợi, xem ra dã tâm không nhỏ đâu đấy."
Đối với Triệu An Nghiên là nghĩ sao nói vậy. Lời thật thì mất lòng, nhưng tốt hơn lắng nghe những lời lừa gạt và gương mặt giả tạo.
Thấy Phó Nhất Trác đột nhiên im lặng, lúc này Triệu An Nghiên mới chịu rời mắt khỏi laptop để chuyển sang nhìn anh.
"Sao thế, nói xấu bạn anh nên không vui à?"
"Không phải, anh chỉ đang buồn khi thấy lão Công thay đổi như thế thôi. Cũng muốn biết cậu ta nghĩ gì mà lại làm như vậy."
Vừa nói Phó Nhất Trác vừa khoác tay qua vai Triệu An Nghiên, hành động vô cùng thân thiết, nhưng chưa qua được mấy giây thì cánh tay đó đã bị ai kia gạt xuống.
"Tôi thì lại không hiểu tại sao anh ta lại lấy tôi làm đòn tấn công tâm lý anh. Chả lẽ tôi quan trọng với anh lắm à?"
Triệu An Nghiên đang tỏ vẻ đăm chiêu thì Phó Nhất Trác đột nhiên đưa khuôn mặt tiêu sái của mình tiến tới gần mặt cô gái, làm cô giật mình.
"Gì vậy? Anh lại muốn giở trò gì nữa?"
Phó Nhất Trác cười tà mị:
"Anh có cách chứng minh tầm quan trọng của em thế nào đối với anh, em có muốn thử không?"