Chiếc siêu xe thể thao phiên bản giới hạn vừa dừng lại trước cổng quán bar FA lớn nhất thành phố thì đã thu hút không ít ánh mắt xung quanh trầm trồ tán thưởng. Đến khi hai người đàn ông bên trong lần lượt xuống xe thì bọn họ càng không thể rời mắt hơn nữa.
Sự xuất hiện của Phó Nhất Trác và Bành Thái Công đã làm biết bao nữ nhân ngoài đường bất giác say đắm.
“Cậu có chắc là cô gái đó đang ở đây không? Nơi này thường không phải nơi mà con gái nhà lành lui tới.”
“Định vị xác định ở đây thì sai đi đâu được nữa. Mà cậu bất ngờ cái gì, tôi đã bảo cô ta không phải dạng vừa rồi còn gì?”
Phó Nhất Trác tự đắc nói xong liền trả điện thoại lại cho Bành Thái Công, sau đó thản nhiên khoác tay qua vai anh ta cùng thẳng bước tiến vào trong.
Tại căn phòng VIP trong quán bar lúc này hiển nhiên có một nhóm người gồm ba cô gái đang uống rượu cùng trò chuyện.
“Xin chúc mừng lão phú bà quay trở về sau năm năm xa cách với chúng ta, cạn ly.”
*Tách.*
Diệp Mẫn luôn là người sôi nổi nhất trong mọi cuộc vui, cũng là người biết khuấy động bầu không khí nhất và dĩ nhiên lúc này Ngô Ái Ni và Triệu An Nghiên cũng đã cùng cụng ly chấp nhận lời chúc mừng của Diệp Mẫn trong nét mặt tươi vui.
“Tính ra cả nhóm người chúng ta bây giờ ai cũng thành công hết rồi nhỉ? Nghiên Nghiên thì thành bà chủ đáng ngưỡng mộ, còn tiểu Ái Ni của chúng ta giờ đã là họa sĩ tài ba, riêng mình thì có chút tầm thường hơn hai cậu, nhưng không sao, có bạn thân danh tiếng lừng lẫy là được rồi.”
Ngô Ái Ni liền bĩu môi phản bác lại ngay sau khi nghe được những lời khiêm tốn của cô nàng Diệp Mẫn.
“Phải rồi, Mẫn Mẫn là người tầm thường. Tầm thường mà mới 23 tuổi đã có tận hai huy chương bạc, một huy chương vàng, vả lại cũng đâu có nổi tiếng đâu, chỉ là được lên báo cái gì mà nữ võ sĩ trẻ tuổi vừa xinh đẹp lại tài giỏi thôi à.”
“Ờ thì… khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn chứ!”
Diệp Mẫn nhe răng cười tủm tỉm, sau đó hai cô bạn còn lại cũng bật cười theo, từ đầu tới giờ chỉ có mỗi mình Triệu An Nghiên là kiệm lời nhất, cô không nói gì chỉ cười và uống rượu, nhìn qua Triệu An Nghiên bây giờ có lẽ đã trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều.
“Này Nghiên Nghiên, nói chuyện của cậu đi! Lần này về đây định ở lại luôn không?”
“Mình chuyển hết công việc chính về bên đây rồi, cả công ty cũng thành lập xong cách đây ít tháng, giờ chỉ còn tuyển thêm một số nhân viên là có thể chính thức đi vào hoạt động.”
Triệu An Nghiên nhẹ nhàng trả lời, nói xong cô lại nhấm nháp chút rượu, Ngô Ái Ni lại hỏi tiếp:
“Vậy còn công ty đang hoạt động bên Luân Đôn thì sao? Cậu ngừng lại hết luôn hả?”
“Không, mình giao lại cho một người bạn quản lý, anh ấy cũng là cổ đông trong công ty, hiện đang nắm giữ vị trí Tổng giám đốc. Nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì anh ấy sẽ liên lạc với mình qua face time để trao đổi công việc.”
“À…vậy công ty mới của cậu ở đây là chi nhánh hả?”
“Không phải luôn, ở đây sẽ là một Tập đoàn bất động sản mới!”
Triệu An Nghiên cười trả lời, ánh mắt nhìn hai người bạn của mình một cách thỏa mãn hơn bao giờ hết.
“Nói tóm lại là cậu sẽ đưa cái công ty mới này từ từ trở nên lớn mạnh thành một Tập đoàn luôn đúng không?”
“Chính xác!”
Triệu An Nghiên gật đầu xác định lần nữa thì Diệp Mẫn mới hiểu rõ vấn đề, nhưng điều mà Ngô Ái Ni đang để ý nãy giờ lại là một chuyện khác, nên khi có cơ hội cô liền hỏi ngay:
“Cái anh bạn mà cậu nói ở bên Anh là bạn trai của cậu hả? Anh ấy là người Anh hay người Trung như chúng ta?”
“Cũng là người Trung sang Anh du học như mình vậy, nhưng anh ấy lớn hơn mình hai tuổi. Và đặc biệt là mình với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Triệu An Nghiên nhanh chóng phủi bay mọi ý nghĩ tình ái đang hiện ra trong đầu Ngô Ái Ni, khiến cô nàng tuột hứng tức thì.
“Sao cậu không tìm một người bầu bạn cho đỡ buồn, chứ cô đơn đến nay cũng 5 năm rồi, cậu không thấy chán hả?”
“Không hề chán nha! Về đây có hai cậu rồi còn buồn gì nữa. Vả lại mình không phù hợp với yêu đương như cậu đâu, nghe nói anh bạn trai của cậu cũng là họa sĩ hả, hai người chắc là ăn ý lắm ha?”
Hỏi người ta không thành đã đành lại còn bị hỏi ngược làm ngượng đỏ cả mặt.
“Sao cậu biết mình có bạn trai rồi?”
“Có chuyện gì mà Mẫn Mẫn không nói với mình đâu!”
Triệu An Nghiên cười tươi, còn nhướng mày tinh nghịch một cái. Vừa hay đúng lúc này từ phía cửa lại được một người phục vụ mở ra, sau đó là hai người đàn ông đang tiến vào khiến cả nhóm người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Nghiên Nghiên, bạn cậu hả?”
Thấy hai nhân vật lạ xuất hiện, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni liền nhìn Triệu An Nghiên để tìm câu trả lời, nhưng Nghiên Nghiên lúc này đã chau mày nhìn người đàn ông đang đi phía sau cùng với nét mặt không mấy vui vẻ.
“Hello bà chằn, chắc hẳn vẫn còn nhớ tôi đúng không?”
Nhưng riêng ai đó khi vừa nhìn thấy Triệu An Nghiên thì đã để lộ ra nụ cười lãng tử, sau đó bước nhanh về phía nhóm ba cô gái, ngồi xuống ngay bên cạnh Triệu An Nghiên, còn cười nói rất vui như thể là bạn bè vô cùng thân thiết.
Trong khi tất cả mọi người xung quanh đều dồn hết thảy những ánh mắt nhìn về đôi nam nữ như lửa với băng kia thì, Triệu An Nghiên cũng đã chuyển tầm mắt sắc bén nhìn sang khuôn mặt tiêu sái của người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
“Anh là âm hồn bất tán hay sao mà cứ bám theo tôi miết vậy?”
“Ơ hay nha, chứ không phải cô cố tình lấy trộm điện thoại của tôi để có cơ hội gặp lại nam nhân siêu cấp đẹp trai như tôi đây à?”
Triệu An Nghiên hoàn toàn không thể đỡ nổi trước màn đáp trả của người đàn ông ngang ngược kia, cô tức đến mức trợn tròn mắt nhìn anh ta, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhếch môi khinh bỉ rồi liền phản bác:
“Trước khi ra đường quên soi gương hả?”
Sự xuất hiện của Phó Nhất Trác và Bành Thái Công đã làm biết bao nữ nhân ngoài đường bất giác say đắm.
“Cậu có chắc là cô gái đó đang ở đây không? Nơi này thường không phải nơi mà con gái nhà lành lui tới.”
“Định vị xác định ở đây thì sai đi đâu được nữa. Mà cậu bất ngờ cái gì, tôi đã bảo cô ta không phải dạng vừa rồi còn gì?”
Phó Nhất Trác tự đắc nói xong liền trả điện thoại lại cho Bành Thái Công, sau đó thản nhiên khoác tay qua vai anh ta cùng thẳng bước tiến vào trong.
Tại căn phòng VIP trong quán bar lúc này hiển nhiên có một nhóm người gồm ba cô gái đang uống rượu cùng trò chuyện.
“Xin chúc mừng lão phú bà quay trở về sau năm năm xa cách với chúng ta, cạn ly.”
*Tách.*
Diệp Mẫn luôn là người sôi nổi nhất trong mọi cuộc vui, cũng là người biết khuấy động bầu không khí nhất và dĩ nhiên lúc này Ngô Ái Ni và Triệu An Nghiên cũng đã cùng cụng ly chấp nhận lời chúc mừng của Diệp Mẫn trong nét mặt tươi vui.
“Tính ra cả nhóm người chúng ta bây giờ ai cũng thành công hết rồi nhỉ? Nghiên Nghiên thì thành bà chủ đáng ngưỡng mộ, còn tiểu Ái Ni của chúng ta giờ đã là họa sĩ tài ba, riêng mình thì có chút tầm thường hơn hai cậu, nhưng không sao, có bạn thân danh tiếng lừng lẫy là được rồi.”
Ngô Ái Ni liền bĩu môi phản bác lại ngay sau khi nghe được những lời khiêm tốn của cô nàng Diệp Mẫn.
“Phải rồi, Mẫn Mẫn là người tầm thường. Tầm thường mà mới 23 tuổi đã có tận hai huy chương bạc, một huy chương vàng, vả lại cũng đâu có nổi tiếng đâu, chỉ là được lên báo cái gì mà nữ võ sĩ trẻ tuổi vừa xinh đẹp lại tài giỏi thôi à.”
“Ờ thì… khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn chứ!”
Diệp Mẫn nhe răng cười tủm tỉm, sau đó hai cô bạn còn lại cũng bật cười theo, từ đầu tới giờ chỉ có mỗi mình Triệu An Nghiên là kiệm lời nhất, cô không nói gì chỉ cười và uống rượu, nhìn qua Triệu An Nghiên bây giờ có lẽ đã trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều.
“Này Nghiên Nghiên, nói chuyện của cậu đi! Lần này về đây định ở lại luôn không?”
“Mình chuyển hết công việc chính về bên đây rồi, cả công ty cũng thành lập xong cách đây ít tháng, giờ chỉ còn tuyển thêm một số nhân viên là có thể chính thức đi vào hoạt động.”
Triệu An Nghiên nhẹ nhàng trả lời, nói xong cô lại nhấm nháp chút rượu, Ngô Ái Ni lại hỏi tiếp:
“Vậy còn công ty đang hoạt động bên Luân Đôn thì sao? Cậu ngừng lại hết luôn hả?”
“Không, mình giao lại cho một người bạn quản lý, anh ấy cũng là cổ đông trong công ty, hiện đang nắm giữ vị trí Tổng giám đốc. Nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì anh ấy sẽ liên lạc với mình qua face time để trao đổi công việc.”
“À…vậy công ty mới của cậu ở đây là chi nhánh hả?”
“Không phải luôn, ở đây sẽ là một Tập đoàn bất động sản mới!”
Triệu An Nghiên cười trả lời, ánh mắt nhìn hai người bạn của mình một cách thỏa mãn hơn bao giờ hết.
“Nói tóm lại là cậu sẽ đưa cái công ty mới này từ từ trở nên lớn mạnh thành một Tập đoàn luôn đúng không?”
“Chính xác!”
Triệu An Nghiên gật đầu xác định lần nữa thì Diệp Mẫn mới hiểu rõ vấn đề, nhưng điều mà Ngô Ái Ni đang để ý nãy giờ lại là một chuyện khác, nên khi có cơ hội cô liền hỏi ngay:
“Cái anh bạn mà cậu nói ở bên Anh là bạn trai của cậu hả? Anh ấy là người Anh hay người Trung như chúng ta?”
“Cũng là người Trung sang Anh du học như mình vậy, nhưng anh ấy lớn hơn mình hai tuổi. Và đặc biệt là mình với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Triệu An Nghiên nhanh chóng phủi bay mọi ý nghĩ tình ái đang hiện ra trong đầu Ngô Ái Ni, khiến cô nàng tuột hứng tức thì.
“Sao cậu không tìm một người bầu bạn cho đỡ buồn, chứ cô đơn đến nay cũng 5 năm rồi, cậu không thấy chán hả?”
“Không hề chán nha! Về đây có hai cậu rồi còn buồn gì nữa. Vả lại mình không phù hợp với yêu đương như cậu đâu, nghe nói anh bạn trai của cậu cũng là họa sĩ hả, hai người chắc là ăn ý lắm ha?”
Hỏi người ta không thành đã đành lại còn bị hỏi ngược làm ngượng đỏ cả mặt.
“Sao cậu biết mình có bạn trai rồi?”
“Có chuyện gì mà Mẫn Mẫn không nói với mình đâu!”
Triệu An Nghiên cười tươi, còn nhướng mày tinh nghịch một cái. Vừa hay đúng lúc này từ phía cửa lại được một người phục vụ mở ra, sau đó là hai người đàn ông đang tiến vào khiến cả nhóm người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Nghiên Nghiên, bạn cậu hả?”
Thấy hai nhân vật lạ xuất hiện, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni liền nhìn Triệu An Nghiên để tìm câu trả lời, nhưng Nghiên Nghiên lúc này đã chau mày nhìn người đàn ông đang đi phía sau cùng với nét mặt không mấy vui vẻ.
“Hello bà chằn, chắc hẳn vẫn còn nhớ tôi đúng không?”
Nhưng riêng ai đó khi vừa nhìn thấy Triệu An Nghiên thì đã để lộ ra nụ cười lãng tử, sau đó bước nhanh về phía nhóm ba cô gái, ngồi xuống ngay bên cạnh Triệu An Nghiên, còn cười nói rất vui như thể là bạn bè vô cùng thân thiết.
Trong khi tất cả mọi người xung quanh đều dồn hết thảy những ánh mắt nhìn về đôi nam nữ như lửa với băng kia thì, Triệu An Nghiên cũng đã chuyển tầm mắt sắc bén nhìn sang khuôn mặt tiêu sái của người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
“Anh là âm hồn bất tán hay sao mà cứ bám theo tôi miết vậy?”
“Ơ hay nha, chứ không phải cô cố tình lấy trộm điện thoại của tôi để có cơ hội gặp lại nam nhân siêu cấp đẹp trai như tôi đây à?”
Triệu An Nghiên hoàn toàn không thể đỡ nổi trước màn đáp trả của người đàn ông ngang ngược kia, cô tức đến mức trợn tròn mắt nhìn anh ta, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhếch môi khinh bỉ rồi liền phản bác:
“Trước khi ra đường quên soi gương hả?”