Mục lục
Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! - Thiên Nguyệt Phụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần nửa đêm, biệt thự vẫn sáng đèn và Phù Khánh Anh vẫn đang ngồi trong phòng khách chờ đợi với nét mặt lo âu, vì cách đây một tiếng trước vốn định mang sữa lên cho Triệu An Nghiên thì anh mới biết cô đã đi đâu mất, điện thoại thì không gọi được, khiến lòng anh lo lắng chẳng yên.

Đúng lúc này Phù Khánh Anh đang định gọi điện cho Triệu Vĩnh Sơn thì có một chiếc xe đã đỗ tới trước cửa sảnh.

Nhìn thấy chiếc xe lạ, Phù Khánh Anh liền nhanh chóng bước ra thì thấy Triệu An Nghiên cũng vừa từ trong xe bước xuống.

"Em đi đâu mà không nói với anh tiếng nào vậy? Có biết anh lo lắm không?"

"Em xin lỗi, nhưng lát nữa nói sau được không? Giờ anh phụ em đưa người này lên phòng đã."


Trả lời qua loa với Phù Khánh Anh xong, Triệu An Nghiên liền mở cửa xe để anh nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngủ gật bên trong.

"Người này là Chủ tịch của công ty Thịnh Thiên mà? Sao lại đi cùng với em, hình như anh ta còn uống say?"

"Vâng! Chính vì anh ấy say nên em mới đưa về đây, mà anh khoan hãy hỏi, giúp em đưa anh ta lên phòng trước đã."

"Ừm, em vào nhà trước đi. Để anh ta đó, anh lo cho."


Nói rồi, Phù Khánh Anh mới đưa Phó Nhất Trác ra ngoài, nhưng Triệu An Nghiên thì vẫn cứ đứng đó nhìn người đàn ông say khước kia không chịu đi.

Thấy vậy Phù Khánh Anh cũng không nói thêm điều gì, với sức lực nam nhân cường tráng chỉ mất có vài phút thì Phó Nhất Trác đã được đưa đến căn phòng cũ của mình, được đặt nằm lên chiếc giường quen thuộc.

"Được rồi, cảm ơn anh! Giờ cũng muộn rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vậy còn em?"

"Em ở đây với anh ấy!"

Nghe xong câu trả lời, Phù Khánh Anh lập tức chau mày. Anh đang cảm thấy cực kỳ khó chịu vì sự xuất hiện của Phó Nhất Trác, còn có cả sự quan tâm của Triệu An Nghiên đã dành cho anh ta.

"Em là con gái, sao có thể ở lại đây với anh ta cả đêm được. Mau về phòng nghỉ ngơi đi, để đó anh trông chừng cho."

"Không sao, lần trước em uống say anh ấy cũng ở lại chăm sóc cho em cả đêm. Giờ coi như là trả nợ ân tình thôi."

Triệu An Nghiên căn bản chẳng hề để ý tới cảm xúc của Phù Khánh Anh. Lúc cô nói xong thì đã đi đến giường ngủ, giúp Phó Nhất Trác tháo giầy.

Suốt năm năm quen biết, đây là lần đầu tiên Phù Khánh Anh tận mắt nhìn thấy Triệu An Nghiên đặc biệt quan tâm tới một người khác giới, trong khi anh đã theo đuổi cô hơn bốn năm mà chả nhận được gì ngoài những lần bị từ chối tình cảm.

Nhìn người mình yêu quan tâm người khác, cảm giác đó thật sự rất khốn nạn, nhưng nghĩ lại mình chẳng là gì của người ta nên Phù Khánh Anh đã quay lưng rời đi.

Lúc này Triệu An Nghiên mới nhìn ra cửa thì thấy bóng lưng của Phù Khánh Anh vừa đi khuất. Cô biết sự lạnh lùng và trái tim vô cảm của mình đã từng rất nhiều lần làm người đàn ông đó buồn lòng, dẫu biết vậy nhưng cô vẫn không thể làm trái ý con tim mình.

Yêu ai, rung động trước ai, tất cả đều phụ thuộc vào nhịp đập của trái tim!

"Ư ọe...khụ khụ..."

Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng có âm thanh vang lên và một thứ dung dịch nào đó được tuôn xuống sàn nhà, phát ra tiếng động như nước bị đổ một cách thật rõ ràng, khiến Triệu An Nghiên cắt ngang những dòng suy nghĩ.

Cô quay lại nhìn người đàn ông nằm trên giường thì thấy anh ta đã nôn đầy rượu xuống sàn nhà, còn day vào áo sơ mi trên người. Bây giờ cô mới công nhận rằng, Phó Nhất Trác hôm nay đã thật sự uống rất say, say đến nổi không còn biết trời trăng, mây nước gì nữa.

Nhìn anh, rồi lại nhìn đống rượu dưới sàn nhà, Triệu An Nghiên chỉ biết lắc đầu, sau đó cô bắt tay vào việc thu dọn.

Sau khi thu dọn tàn cuộc kia xong, Triệu An Nghiên lại mở tủ chọn quần áo mà trước đó Phó Nhất Trác đã để lại, cô lấy ra một chiếc áo sơ mi đen mang qua chuẩn bị thay cho anh.
Thật vất vả để cởi được chiếc áo đã bị bẩn trên người Phó Nhất Trác xuống, và cũng trong lúc đỡ anh nằm nghiêng sang một bên để đưa áo vào lưng thì cô đã phải chau mày khi nhìn thấy vết thương sau lưng anh vẫn còn đang băng bó.

Nếu tính theo thời gian bị thương đến nay cũng đã gần một tháng, lẽ ra vết khâu đã được cắt chỉ và lành hẳn, không nhất thiết phải băng bó cầu kì như thế này nữa. Trong lòng Triệu An Nghiên tuyệt nhiên nghi hoặc, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô quyết sẽ vén lớp vải băng đó lên để xem lại vết thương của người đàn ông ấy.

Và đến khi cô nhìn rõ thì lại càng thêm bất ngờ khi thấy vết thương căn bản vẫn chưa được cắt chỉ, so với trước đây có vẻ như đã được may lại lần hai.

Nguyên nhân gì đã dẫn đến vết thương của anh trở nên nghiêm trọng?
Triệu An Nghiên không ngừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn vào vết thương ấy rất xót xa. Sau khi che lại vết thương như cũ, cô nhẹ nhàng giúp Phó Nhất Trác mặc áo vào.

Cô nhất định phải tìm hiểu, vì vấn đề này của anh là do cô mà ra.

Lúc này người đàn ông đó cũng tỉnh lại, trong tầm mắt mông lung, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ mình yêu, bất giác trên môi anh nỡ nụ cười hạnh phúc rồi lại mơ màng ngủ thϊếp đi.


Nhìn anh như thế, tự dưng cô cảm thấy thương vô cùng. Nếu suy nghĩ kĩ lại, thật ra sẽ thấy người đàn ông này cũng từng đáng thương như cô đã trải.


Hôn nhân cô đỗ vỡ vì bị phản bội. Trái tim đau thương vì chồng cũ nɠɵạı ŧìиɧ đã sinh ra cảm giác lạnh lẽo, chẳng còn muốn yêu thương ai như ngày hôm nay.


Phó Nhất Trác lại nếm trải trái đắng cùng bất hạnh khi ba ruột anh cũng là người nɠɵạı ŧìиɧ, khiến mẹ anh đau khổ đến lúc mất đi vẫn còn. Có lẽ vì quá khứ đau thương nên anh mới lao vào sa đọa, chắc anh ghét loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ lắm vì những kẻ đó luôn là những người có khả năng phá nát gia đình của người khác, cũng giống như cô đã từng rất căm hận Từ Tuyết Lâm.

Lặng lẽ suy nghĩ một lúc Triệu An Nghiên mới tạm gác lại mọi chuyện. Cô đắp chăn ngay ngắn cho Phó Nhất Trác, sau đó mang chiếc áo bị bẩn của anh đi cùng, cô nhẹ bước rời khỏi phòng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK