Một đêm dài lặng lẽ qua đi…
Khi trời vừa sáng, Triệu An Nghiên đã ra ngoài mua thức ăn mang lên phòng cho Phù Khánh Anh.
Lúc này cả hai đều đang ăn sáng, nhưng nét mặt của cô lại lộ rõ ưu tư, thấy vậy Phù Khánh Anh đã lên tiếng:
“Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
Bấy giờ, Triệu An Nghiên mới ngẩng mặt lên nhìn nam nhân ấy, cô không dài dòng liền nói ngay:
“Mấy hôm rồi em không gọi điện về, không biết tình hình của Nhất Trác hiện giờ thế nào nữa? Điện thoại của anh có đó không?”
“Có, nhưng em định gọi cho ai? Anh không có số điện thoại của anh ta…”
“Em cũng không nhớ số của ai hết… À đúng rồi, anh có số của Mẫn Mẫn không?”
“Hôm trước bọn anh có trao đổi số điện thoại với nhau, nên chắc anh còn lưu trong máy.”
“Vậy anh cho em mượn điện thoại gọi cho cậu ấy một chút.”
“Ờ được…”
Phù Khánh Anh vẫn rất vui vẻ, sau đó lấy điện thoại đưa cho Triệu An Nghiên.
“Cảm ơn anh!”
Nhận lấy chiếc điện thoại xong, Triệu An Nghiên đến bên cửa sổ thực hiện cuộc gọi với Diệp Mẫn. Sau một tràn tiếng tút ngân dài thì cô cũng nhận được hồi âm từ đối phương.
[A lô…]
“Mẫn Mẫn, là mình Nghiên Nghiên đây!”
[À ờ, là cậu à? Mình nghe đây, có chuyện gì á?]
“Mình gặp chút vấn đề với điện thoại nên không có cách nào liên lạc với Phó Nhất Trác hết, mình gọi cho cậu là muốn biết tình hình hiện giờ của anh ấy, mấy hôm nay cậu có đến thăm anh ấy không?”
[Từ hôm cậu đi tới giờ mình không có gặp lại anh ta, chắc sức khỏe cũng ổn định rồi, cậu đừng lo quá.]
Nghe Diệp Mẫn nói xong, Triệu An Nghiên trầm ngâm vài giây rồi mới nói:
“Mình nhờ cậu chuyện này, giờ cậu đến bệnh viện rồi gọi điện lại vào số này cho mình gặp anh ấy được không?”
[Giờ thì chắc không được rồi, tại mình đang ở thành phố B, phải ba bốn ngày nữa mới về được.]
“Vậy còn tiểu Ni?”
[Cậu ấy cũng vừa lên máy bay đến đảo Tam Á vào sáng nay để lấy cảm hứng cho tác phẩm mới gì rồi.]
Mong muốn không được như ý, nét mặt của cô liền đượm buồn.
[Xin lỗi vì không thể giúp cậu nha. Nhưng mà cậu đừng có lo, hôm đó bác sĩ bảo tình hình của anh ta ổn rồi. Vả lại anh ta nghĩ rằng cậu bận công việc nên sẽ không trách cậu đâu. Cậu tranh thủ về sớm là ổn thỏa cả thôi à.]
“Ừm, mình sẽ cố sắp xếp rồi về sớm. Vậy tạm biệt cậu nha!”
[Ok, tạm biệt!]
Cuộc gọi kết thúc trong sự thất vọng của Triệu An Nghiên, cuối cùng cô đành quay lại trả điện thoại cho Phù Khánh Anh, buồn bã nói:
“Không có cách để liên lạc với anh ấy.”
“Hay em thử đăng nhập vào Weibo của mình rồi gọi cho anh ta xem sao?”
Phù Khánh Anh cũng nhiệt tình đưa ra ý kiến nhưng Triệu An Nghiên lại lắc đầu.
“Đăng nhập tài khoản từ thiết bị lạ phải có mã xác nhận từ số điện thoại. Chắc em phải về nhà lấy điện thoại rồi mới quay lại đây với anh…”
Nhắc đến vấn đề này, nét mặt của Phù Khánh Anh liền thay đổi. Nhưng rất nhanh sau hắn đã tìm ra lý do để dập tắt hi vọng của Triệu An Nghiên.
“Chắc chuyện này lại khiến em thất vọng nữa rồi. Vì hôm đó anh không tìm được dây sạc nào phù hợp với điện thoại của em, nên giờ máy vẫn đang sập nguồn…”
Vừa hi vọng lại thất vọng, Triệu An Nghiên cũng đành hết cách. Cô cũng muốn sớm quay về nhưng nghĩ lại Phù Khánh Anh vừa phẫu thuật xong, không ai chăm sóc thì cô lại không thể rời đi.
Lỡ giúp rồi thì đành giúp cho trót.
Lúc này, Phù Khánh Anh lại lên tiếng:
“Nếu em lo cho anh ta thì quay về đi, anh ở lại đây một mình cũng được.”
Triệu An Nghiên miễn cưỡng cười gượng.
“Anh ở một mình sao được. Lúc nãy Mẫn Mẫn cũng nói bác sĩ bảo là sức khỏe của anh ấy đã ổn định. Chờ vài hôm nữa anh khỏe hơn rồi em về. Nếu anh ấy giận thì em chịu khó năn nỉ một chút chắc sẽ không thành vấn đề to tác.”
Hiểu rõ tâm tư của cô thế nào nên trong lòng Phù Khánh Anh bây giờ đang vô cùng hả hê, nhưng hắn vẫn cố tình tỏ ra áy náy.
“Anh làm phiền em nhiều quá…”
Triệu An Nghiên khẽ cười hiền, cô nói:
“Coi như em trả nợ ân tình cho anh thôi.”
…----------------…
Sau một tuần chăm sóc Phù Khánh Anh thì Triệu An Nghiên cũng chuẩn bị quay trở về Thượng Hải, vì tình hình hiện tại của người đàn ông ấy đã ổn và được xuất viện về nhà.
“Điện thoại của em.”
Tới tận bây giờ thì Phù Khánh Anh mới chịu đưa lại điện thoại cho Triệu An Nghiên, cô cầm lấy di động của mình, cười nhẹ rồi nói:
“Còn một tiếng nữa là chuyến bay khởi hành rồi, chắc bây giờ em phải ra sân bay cho kịp.”
“Hay để anh đi cùng em ra sân bay…”
"Không cần đâu, anh vừa xuất viện nên ở nhà nghỉ ngơi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe nha, em đi đây!’
Nói rồi, Triệu An Nghiên đã mang theo hành lí bước ra khỏi căn hộ của Phù Khánh Anh. Cô lên chiếc taxi đã chờ sẵn bên ngoài, từ đầu tới cuối vẫn không một lần nào quay đầu lại nhìn Phù Khánh Anh, có nghĩa như cô đã trả xong món nợ ân tình năm xưa.
Khi cô xem như nợ duyên đã hết thì Phù Khánh Anh lại chẳng buồn bã khi nhìn thấy cô gái ấy rời đi, mà trên môi anh ta còn hiện lên nụ cười thâm sâu.
“Anh sẽ chờ em quay trở lại, tự mình ngã vào vòng tay của anh! Không lâu nữa đâu chúng ta sẽ được gặp lại.”
…----------------…
Cùng lúc này, Phó Nhất Trác đang đứng trong phòng bệnh, anh giương đôi mắt mông lung nhìn ra bầu trời trên cao qua đường cửa sổ.
Người đàn ông ấy bấy giờ đã chẳng còn là người hoạt bát, sôi nổi như ngày nào nữa mà một tầng khí lạnh lùng đã bao quanh lấy anh.
Đến cả Bành Thái Công vừa quay trở lại, nhìn thấy dáng vẻ ưu tư này của Phó Nhất Trác cũng không khỏi bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh đã hắng giọng, lên tiếng:
“Hmm… Thủ tục xuất viện xong rồi, giờ chỉ chờ đến lúc lên máy bay trở về Thượng Hải nữa thôi.”
“Chuyến bay cử hành lúc mấy giờ?”
“11 giờ trưa, tính thời gian thì còn hơn hai tiếng nữa. Lẽ ra tôi đặt chuyến 8 giờ nhưng sợ không kịp giờ ra viện nên đổi lại chuyến buổi trưa. Giờ tôi với cậu đi ăn gì đó rồi ra sân bay luôn là vừa.”
“Ừm!”
Bấy giờ Phó Nhất Trác mới quay lại, anh cất bước đi trước còn Bành Thái Công kéo va-li theo sau.
Ra khỏi bệnh viện, cả hai lên taxi đi đến một nhà hàng gần sân bay. Vào bàn ăn, Phó Nhất Trác không gọi thức ăn mà chỉ kêu duy nhất một chai rượu, khiến Bành Thái Công chau mày bất mãn. Dù vậy nhưng anh cũng không bỏ mặc người anh em của mình nên đã gọi thêm cho nam nhân ấy một phần.
Vì rượu có sẵn nên được mang ra trước, Phó Nhất Trác liền tự rót cho mình một ly và bắt đầu nhâm nhi.
“Sáng vẫn chưa ăn gì đã rửa dạ dày bằng rượu rồi à? Uống ít thôi, lát nữa còn lên máy bay.”
“Tôi tự biết chừng mực, cậu không cần phải lo.”
Nghe Phó Nhất Trác trả lời mà Bành Thái Công chợt cười khẩy:
“Biết chừng mực thì đâu có đi tận sang đây, để chứng kiến cảnh tượng làm tan nát con tim.”
Nói xong, Bành Thái Công cũng tự biết bản thân đã quá lời nên liền nói tiếp để sửa lại cái sai:
“Tôi biết bản thân tôi không có tư cách trách người khác, vì tôi cũng đã từng làm chuyện có lỗi với cậu. Nhưng sau cái sai đó tôi mới biết trân trọng người anh em tốt như cậu.”
Phó Nhất Trác chuyển tầm mắt nhìn sang Bành Thái Công, nhưng anh không trả lời mà chỉ nhấm nháp rượu, chờ nghe đối phương tiếp lời.
“Thật ra từ khi gặp Triệu An Nghiên tôi đã cảm thấy thích cô ấy, nên mới nhiều lần khuyên nhủ cậu không nên làm quen với cô ấy. Thậm chí tôi còn tạo ra hiểu lầm giữa hai người để không thể đến với nhau. Nhưng kết quả tôi vẫn không thắng được tình yêu của cô cậu. Tôi cứ tưởng rồi hai người sẽ hạnh phúc khi cả hai đều tìm được đúng người. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.”
“Tôi không phải người trong cuộc nên không thể hiểu được hết mọi chuyện. Lão Công tôi chỉ biết khuyên nhủ cậu thôi. Cái gì không đáng thì đừng để nó khiến mình phải bận tâm. Hôm nay tôi cũng nói hết rồi đó, coi như nỗi lòng đã được giải bày. Cuối cùng chỉ muốn nói là, dù có như thế nào thì lão Công tôi vẫn luôn bên cậu.”
Có bao nhiêu tâm tư, Bành Thái Công đều nói hết tất cả rồi anh đã nâng ly rượu lên, chờ đợi đối phương nâng ly, cùng uống cạn, coi như xí xóa hết những chuyện cũ để cùng nhau bắt đầu lại.
*Tách.*
Và rồi Phó Nhất Trác cũng đã nâng ly, anh còn dành cho Bành Thái Công một cái cong môi nhẹ nhàng thay cho nụ cười, sau đó anh thản nhiên cất lời:
“Cứ coi như Phó Nhất Trác này đã bị trời trả báo đi. Từ xưa đã đa tình, nay nếm mùi tự mình đa tình, coi như là một bài học để đời!”
Có lẽ lòng anh đã nguội lạnh nên mới nói ra những lời lẽ ấy. Cùng ở một phương trời, nhưng hai trái tim đang hướng về nhau đã dần dần xa cách.
Khi trời vừa sáng, Triệu An Nghiên đã ra ngoài mua thức ăn mang lên phòng cho Phù Khánh Anh.
Lúc này cả hai đều đang ăn sáng, nhưng nét mặt của cô lại lộ rõ ưu tư, thấy vậy Phù Khánh Anh đã lên tiếng:
“Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
Bấy giờ, Triệu An Nghiên mới ngẩng mặt lên nhìn nam nhân ấy, cô không dài dòng liền nói ngay:
“Mấy hôm rồi em không gọi điện về, không biết tình hình của Nhất Trác hiện giờ thế nào nữa? Điện thoại của anh có đó không?”
“Có, nhưng em định gọi cho ai? Anh không có số điện thoại của anh ta…”
“Em cũng không nhớ số của ai hết… À đúng rồi, anh có số của Mẫn Mẫn không?”
“Hôm trước bọn anh có trao đổi số điện thoại với nhau, nên chắc anh còn lưu trong máy.”
“Vậy anh cho em mượn điện thoại gọi cho cậu ấy một chút.”
“Ờ được…”
Phù Khánh Anh vẫn rất vui vẻ, sau đó lấy điện thoại đưa cho Triệu An Nghiên.
“Cảm ơn anh!”
Nhận lấy chiếc điện thoại xong, Triệu An Nghiên đến bên cửa sổ thực hiện cuộc gọi với Diệp Mẫn. Sau một tràn tiếng tút ngân dài thì cô cũng nhận được hồi âm từ đối phương.
[A lô…]
“Mẫn Mẫn, là mình Nghiên Nghiên đây!”
[À ờ, là cậu à? Mình nghe đây, có chuyện gì á?]
“Mình gặp chút vấn đề với điện thoại nên không có cách nào liên lạc với Phó Nhất Trác hết, mình gọi cho cậu là muốn biết tình hình hiện giờ của anh ấy, mấy hôm nay cậu có đến thăm anh ấy không?”
[Từ hôm cậu đi tới giờ mình không có gặp lại anh ta, chắc sức khỏe cũng ổn định rồi, cậu đừng lo quá.]
Nghe Diệp Mẫn nói xong, Triệu An Nghiên trầm ngâm vài giây rồi mới nói:
“Mình nhờ cậu chuyện này, giờ cậu đến bệnh viện rồi gọi điện lại vào số này cho mình gặp anh ấy được không?”
[Giờ thì chắc không được rồi, tại mình đang ở thành phố B, phải ba bốn ngày nữa mới về được.]
“Vậy còn tiểu Ni?”
[Cậu ấy cũng vừa lên máy bay đến đảo Tam Á vào sáng nay để lấy cảm hứng cho tác phẩm mới gì rồi.]
Mong muốn không được như ý, nét mặt của cô liền đượm buồn.
[Xin lỗi vì không thể giúp cậu nha. Nhưng mà cậu đừng có lo, hôm đó bác sĩ bảo tình hình của anh ta ổn rồi. Vả lại anh ta nghĩ rằng cậu bận công việc nên sẽ không trách cậu đâu. Cậu tranh thủ về sớm là ổn thỏa cả thôi à.]
“Ừm, mình sẽ cố sắp xếp rồi về sớm. Vậy tạm biệt cậu nha!”
[Ok, tạm biệt!]
Cuộc gọi kết thúc trong sự thất vọng của Triệu An Nghiên, cuối cùng cô đành quay lại trả điện thoại cho Phù Khánh Anh, buồn bã nói:
“Không có cách để liên lạc với anh ấy.”
“Hay em thử đăng nhập vào Weibo của mình rồi gọi cho anh ta xem sao?”
Phù Khánh Anh cũng nhiệt tình đưa ra ý kiến nhưng Triệu An Nghiên lại lắc đầu.
“Đăng nhập tài khoản từ thiết bị lạ phải có mã xác nhận từ số điện thoại. Chắc em phải về nhà lấy điện thoại rồi mới quay lại đây với anh…”
Nhắc đến vấn đề này, nét mặt của Phù Khánh Anh liền thay đổi. Nhưng rất nhanh sau hắn đã tìm ra lý do để dập tắt hi vọng của Triệu An Nghiên.
“Chắc chuyện này lại khiến em thất vọng nữa rồi. Vì hôm đó anh không tìm được dây sạc nào phù hợp với điện thoại của em, nên giờ máy vẫn đang sập nguồn…”
Vừa hi vọng lại thất vọng, Triệu An Nghiên cũng đành hết cách. Cô cũng muốn sớm quay về nhưng nghĩ lại Phù Khánh Anh vừa phẫu thuật xong, không ai chăm sóc thì cô lại không thể rời đi.
Lỡ giúp rồi thì đành giúp cho trót.
Lúc này, Phù Khánh Anh lại lên tiếng:
“Nếu em lo cho anh ta thì quay về đi, anh ở lại đây một mình cũng được.”
Triệu An Nghiên miễn cưỡng cười gượng.
“Anh ở một mình sao được. Lúc nãy Mẫn Mẫn cũng nói bác sĩ bảo là sức khỏe của anh ấy đã ổn định. Chờ vài hôm nữa anh khỏe hơn rồi em về. Nếu anh ấy giận thì em chịu khó năn nỉ một chút chắc sẽ không thành vấn đề to tác.”
Hiểu rõ tâm tư của cô thế nào nên trong lòng Phù Khánh Anh bây giờ đang vô cùng hả hê, nhưng hắn vẫn cố tình tỏ ra áy náy.
“Anh làm phiền em nhiều quá…”
Triệu An Nghiên khẽ cười hiền, cô nói:
“Coi như em trả nợ ân tình cho anh thôi.”
…----------------…
Sau một tuần chăm sóc Phù Khánh Anh thì Triệu An Nghiên cũng chuẩn bị quay trở về Thượng Hải, vì tình hình hiện tại của người đàn ông ấy đã ổn và được xuất viện về nhà.
“Điện thoại của em.”
Tới tận bây giờ thì Phù Khánh Anh mới chịu đưa lại điện thoại cho Triệu An Nghiên, cô cầm lấy di động của mình, cười nhẹ rồi nói:
“Còn một tiếng nữa là chuyến bay khởi hành rồi, chắc bây giờ em phải ra sân bay cho kịp.”
“Hay để anh đi cùng em ra sân bay…”
"Không cần đâu, anh vừa xuất viện nên ở nhà nghỉ ngơi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe nha, em đi đây!’
Nói rồi, Triệu An Nghiên đã mang theo hành lí bước ra khỏi căn hộ của Phù Khánh Anh. Cô lên chiếc taxi đã chờ sẵn bên ngoài, từ đầu tới cuối vẫn không một lần nào quay đầu lại nhìn Phù Khánh Anh, có nghĩa như cô đã trả xong món nợ ân tình năm xưa.
Khi cô xem như nợ duyên đã hết thì Phù Khánh Anh lại chẳng buồn bã khi nhìn thấy cô gái ấy rời đi, mà trên môi anh ta còn hiện lên nụ cười thâm sâu.
“Anh sẽ chờ em quay trở lại, tự mình ngã vào vòng tay của anh! Không lâu nữa đâu chúng ta sẽ được gặp lại.”
…----------------…
Cùng lúc này, Phó Nhất Trác đang đứng trong phòng bệnh, anh giương đôi mắt mông lung nhìn ra bầu trời trên cao qua đường cửa sổ.
Người đàn ông ấy bấy giờ đã chẳng còn là người hoạt bát, sôi nổi như ngày nào nữa mà một tầng khí lạnh lùng đã bao quanh lấy anh.
Đến cả Bành Thái Công vừa quay trở lại, nhìn thấy dáng vẻ ưu tư này của Phó Nhất Trác cũng không khỏi bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh đã hắng giọng, lên tiếng:
“Hmm… Thủ tục xuất viện xong rồi, giờ chỉ chờ đến lúc lên máy bay trở về Thượng Hải nữa thôi.”
“Chuyến bay cử hành lúc mấy giờ?”
“11 giờ trưa, tính thời gian thì còn hơn hai tiếng nữa. Lẽ ra tôi đặt chuyến 8 giờ nhưng sợ không kịp giờ ra viện nên đổi lại chuyến buổi trưa. Giờ tôi với cậu đi ăn gì đó rồi ra sân bay luôn là vừa.”
“Ừm!”
Bấy giờ Phó Nhất Trác mới quay lại, anh cất bước đi trước còn Bành Thái Công kéo va-li theo sau.
Ra khỏi bệnh viện, cả hai lên taxi đi đến một nhà hàng gần sân bay. Vào bàn ăn, Phó Nhất Trác không gọi thức ăn mà chỉ kêu duy nhất một chai rượu, khiến Bành Thái Công chau mày bất mãn. Dù vậy nhưng anh cũng không bỏ mặc người anh em của mình nên đã gọi thêm cho nam nhân ấy một phần.
Vì rượu có sẵn nên được mang ra trước, Phó Nhất Trác liền tự rót cho mình một ly và bắt đầu nhâm nhi.
“Sáng vẫn chưa ăn gì đã rửa dạ dày bằng rượu rồi à? Uống ít thôi, lát nữa còn lên máy bay.”
“Tôi tự biết chừng mực, cậu không cần phải lo.”
Nghe Phó Nhất Trác trả lời mà Bành Thái Công chợt cười khẩy:
“Biết chừng mực thì đâu có đi tận sang đây, để chứng kiến cảnh tượng làm tan nát con tim.”
Nói xong, Bành Thái Công cũng tự biết bản thân đã quá lời nên liền nói tiếp để sửa lại cái sai:
“Tôi biết bản thân tôi không có tư cách trách người khác, vì tôi cũng đã từng làm chuyện có lỗi với cậu. Nhưng sau cái sai đó tôi mới biết trân trọng người anh em tốt như cậu.”
Phó Nhất Trác chuyển tầm mắt nhìn sang Bành Thái Công, nhưng anh không trả lời mà chỉ nhấm nháp rượu, chờ nghe đối phương tiếp lời.
“Thật ra từ khi gặp Triệu An Nghiên tôi đã cảm thấy thích cô ấy, nên mới nhiều lần khuyên nhủ cậu không nên làm quen với cô ấy. Thậm chí tôi còn tạo ra hiểu lầm giữa hai người để không thể đến với nhau. Nhưng kết quả tôi vẫn không thắng được tình yêu của cô cậu. Tôi cứ tưởng rồi hai người sẽ hạnh phúc khi cả hai đều tìm được đúng người. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.”
“Tôi không phải người trong cuộc nên không thể hiểu được hết mọi chuyện. Lão Công tôi chỉ biết khuyên nhủ cậu thôi. Cái gì không đáng thì đừng để nó khiến mình phải bận tâm. Hôm nay tôi cũng nói hết rồi đó, coi như nỗi lòng đã được giải bày. Cuối cùng chỉ muốn nói là, dù có như thế nào thì lão Công tôi vẫn luôn bên cậu.”
Có bao nhiêu tâm tư, Bành Thái Công đều nói hết tất cả rồi anh đã nâng ly rượu lên, chờ đợi đối phương nâng ly, cùng uống cạn, coi như xí xóa hết những chuyện cũ để cùng nhau bắt đầu lại.
*Tách.*
Và rồi Phó Nhất Trác cũng đã nâng ly, anh còn dành cho Bành Thái Công một cái cong môi nhẹ nhàng thay cho nụ cười, sau đó anh thản nhiên cất lời:
“Cứ coi như Phó Nhất Trác này đã bị trời trả báo đi. Từ xưa đã đa tình, nay nếm mùi tự mình đa tình, coi như là một bài học để đời!”
Có lẽ lòng anh đã nguội lạnh nên mới nói ra những lời lẽ ấy. Cùng ở một phương trời, nhưng hai trái tim đang hướng về nhau đã dần dần xa cách.