Mục lục
Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! - Thiên Nguyệt Phụng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng lại dao động bởi con tim thôi thúc chẳng yên.

Miệng nói lời tuyệt tình nhưng tâm trí lúc nào cũng nhớ đến ai đó.

Nhớ rằng có người đã nói sẽ không đến thăm vì bản thân mình không phải người họ cần, ấy vậy mà lúc này anh ta lại đang có mặt trước cửa phòng bệnh của người phụ nữ ấy.

Ban đầu anh chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn từ bên ngoài qua ô kính nhỏ, đến khi không thấy ai bên cạnh cô, thấy cô vẫn ngủ say thì người đàn ông đó mới dám mở cửa rón rén bước vào.

Anh mang theo giỏ hóa hướng dương, bước từng bước thật nhẹ đến bên giường ngủ, đặt giỏ hoa lên đầu tủ cạnh giường của cô.

Một người đàn ông sắc vóc cao ráo, lịch lãm vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn cô gái ấy thật lâu, ánh mắt nam nhân dạo gần đây luôn tỏ ra lạnh lùng, vô cảm, vậy mà bây giờ đã bị gương mặt nhợt nhạt của người phụ nữ đó làm cho dao động, làm tia cảm xúc thương, xót, bất giác hiện lên.

Anh muốn đưa tay chạm vào gò má của cô, nhưng chần chừ giữa không trung mãi rồi lại rụt rè thu về.

[Sao cứ xa tôi là em không gặp chuyện cũng đổ bệnh vậy? Em không tự chăm sóc tốt cho bản thân được thì tôi làm sao an tâm?]

Giá mà những lời đó Phó Nhất Trác nói ra thành lời, giá mà ngay lúc này Triệu An Nghiên tỉnh lại thì có lẽ mọi hiểu lầm sẽ được sáng tỏ. Nhưng trớ trêu thay đến khi người đàn ông ấy rời đi rồi thì cô mới mở mắt ra.

Mùi hương thơm như thảo mộc đâu đó vẫn đang phảng phất bên cánh mũi, chợt mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc. Nhưng khi nhìn xung quanh căn phòng thì đâu có ai khác ngoài cô.

Lúc này, khi Triệu An Nghiên gượng người ngồi dậy đã vô tình nhìn thấy giỏ hoa hướng dương trên đầu tủ cạnh giường. Cô cầm giỏ hoa ấy lên xem, mắt nhìn thật lâu với nét mặt đăm chiêu suy nghĩ.

*Cạch.*

Bấy giờ, cửa phòng lại được ai đó mở ra khiến cô giật mình. Chuyển mắt nhìn ra cửa thì thấy Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni, tay cầm giỏ thức ăn vặt, tay cầm giỏ trái cây đi vào.

“Lão phú bà thế nào rồi? Sao cứ dăm ba hôm lại nhập viện, năm bảy ngày lại ngất xỉu là sao vậy? Hình như mỗi lần xa Phó Nhất Trác là y như rằng thân thể cậu bất ổn à.”

Diệp Mẫn vừa vào tới đã bắt đầu luyên thuyên, nhưng khi nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi Triệu An Nghiên thì nét mặt cô nàng đã có phần thay đổi.

“Anh ta không có ở đây à?”

“Không. Sao hai cậu biết mình ở đây mà tới vậy?”

Nghe nhắc đến Phó Nhất Trác, sắc mặt của Triệu An Nghiên cũng chẳng mấy vui vẻ, vội trả lời cho xong rồi chuyển sang chủ đề khác.

“Thì cái anh Giám đốc Cao trong công ty cậu á, gọi điện báo cho ba mẹ cậu biết, nên hai bác gọi cho bọn mình. Họ nhờ mình sang chăm sóc cậu, rồi khi nào đi công tác về hai bác sẽ sang thăm cậu sau. Cậu khỏe rồi thì gọi báo cho họ biết đi, lúc gọi cho mình mẹ cậu lo lắng lắm đấy.”

“Mình biết rồi, lát nữa mình sẽ gọi.”

Lúc này, Ngô Ái Ni đang gọt trái cây cũng lên tiếng:

“Phó Nhất Trác vẫn chưa hay tin hay sao mà không ở đây với cậu vậy? Mình nghe Mẫn Mẫn nói hai người đang yêu nhau mà đúng không? Anh ta làm bạn trai kiểu này là không được rồi.”

Nói một hồi, không người này thì cũng người kia nhắc tới nam nhân ấy, khiến tâm trạng Triệu An Nghiên bấy giờ phức tạp vô cùng.

Đến cô còn không biết mối quan hệ hiện tại giữa mình với người ấy là như thế nào thì biết phải trả lời làm sao chứ?

“Có lẽ giữa mình với anh ấy đã kết thúc rồi.”

Câu nói trầm thấp của Triệu An Nghiên khiến Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đều bất ngờ nhìn về phía cô.

“Là anh ta bỏ rơi cậu?”

Diệp Mẫn chau mày, nét mặt đã trở nên nghiêm nghị.

“Ai bảo lúc người ta cần thì mình lại chạy sang Anh chăm sóc cho người khác, nên họ giận cũng phải thôi.”
Cách nói chuyện của Triệu An Nghiên rất bình thản, nhưng ánh mắt buồn bã có che giấu bao nhiêu cũng bất thành.

“Nhưng rõ ràng là cậu đã ở lại chờ đến khi anh ta phẫu thuật xong, sức khỏe không còn gì đáng lo nữa thì mới đi mà. Vả lại lí do cậu đi mà anh ta biết là vì công việc, nếu một người hiểu chuyện sẽ không cư xử như đứa trẻ con thế đâu.”

“Ngay khi mình nói dối là đã sai rồi. Huống chi suốt một tuần lễ còn không liên lạc với anh ấy.”

“Mình thấy anh ta biện lí do, cố tình đỗ lỗi để lấy cớ “đá” cậu thì đúng hơn. Một người đa tình như hắn thì mấy chuyện kiểu này là quá quen thuộc rồi. Chỉ có cậu ngây thơ mới ngồi đây tự trách mình mà thôi. Suy cho cùng, mình thấy người hợp với cậu nhất vẫn là Phù Khánh Anh.”

“Mẫn Mẫn, cậu nói gì vậy? Đã biết rõ mọi chuyện như nào đâu mà cậu vội kết luận rồi, Nghiên Nghiên nó buồn thì sao?”
“Mình chỉ nói sự thật thôi. Chứ dù là giận dỗi bình thường thì lẽ ra khi nghe tin Nghiên Nghiên nhập viện anh ta phải có mặt ở đây. Nói không chừng bây giờ còn đang ôm ấp cô nào khác rồi.”

“Mẫn Mẫn, cậu nói ít chút đi được không?”

Diệp Mẫn càng nói càng khó nghe, dù cho Ngô Ái Ni có nói gì thì cũng không ngăn được cái miệng quá thẳng thắn của cô ấy.

Trong khi đó Triệu An Nghiên vẫn lẳng lặng ngồi nghe, đến khi nghe đủ rồi thì cô mới trầm giọng lên tiếng:

“Mình muốn ở một mình, hai cậu về đi.”

“Cậu giận hả Nghiên Nghiên? Mẫn Mẫn nói vậy chỉ là vì thương cậu quá thôi chứ không có ác ý gì đâu.”

Triệu An Nghiên nhìn Ngô Ái Ni, cô cười nhẹ:

“Cậu ấy nói đúng mà. Trong tình yêu, lúc nào mình cũng là một đứa ngốc.”

Cô nói, mà nước mắt sắp rơi. Nhưng lý trí lại không cho phép bản thân yếu đuối, nên lại quay mặt sang hướng khác, vội lau đi giọt lệ vừa tràn xuống hốc mắt.
Thấy bạn mình buồn tủi, lần nữa vì yêu mà đau khổ, người nóng tính như Diệp Mẫn chẳng thể nào kìm nổi cơn giận.

“Cái tên tra nam này, mình nhất định phải dạy cho anh ta một bài học.”

Tức tối nói xong, Diệp Mẫn liền cầm theo túi xách đi một mạch ra ngoài, khiến Triệu An Nghiên và Ngô Ái Ni phát hoảng:

“Mẫn Mẫn, cậu đi đâu vậy? Mẫn Mẫn…”

“Tiểu Ni, cậu chạy theo ngăn Mẫn Mẫn lại đi, đừng để cậu ấy gặp Phó Nhất Trác.”

“Mình chỉ sợ mình cản không nổi…”

“Không nổi thì cũng phải nổi, đừng để cậu ấy đánh người. Đi nhanh đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK