• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm biết Vương Lệ không phải người hiển lành lướng thiện, trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ độc ác hại người nên hành động lén lút như vậy khiến người khác cảm thấy nghi ngờ phần hơn.

Viên Tịch theo bản năng đi đến bên cạnh cánh cửa đó, trước khi áp tai nghe cô còn đưa mắt nhìn xung quanh, người giúp việc trong nhà đều bận rộn và ít khi lên tầng hai, đây là điều thuận lợi nhất của Viên Tịch ngay lúc này.

Bên trong ngay lập tức truyền đến một âm thanh cao chót vót tận trời xanh, nghe thôi đã cảm thấy sợ. Nếu Vương Lệ có khả năng diễn xuất, vai diễn mẹ ghẻ bà ta chắc chắn đậu.

- U... phải, tất nhiên phải về rồi, con trai cưng của mẹ phải dạy cho con nhỏ đó một bài học nhớ đời. Sau khi làm xong nhớ quay video lại đấy. Còn nữa, con nhỏ đó chỉ khoảng 16,17 tuổi thôi, tán tỉnh nó một chút nó sẽ sa lưới ngay, đến khi đó dụ dỗ nó lên giường là được. Mẹ biết con trai mẹ làm được mà.

Vương Lệ im lặng một chút rồi theo sau đó là tiếng cười man rợn giòn giã, âm mưu ghê tởm kia đã lọt vào tai Viên Tịch thì trước sau gì cũng sẽ bất bại.

Điều cô cần hiểu là cô gái khoảng 16,17 tuổi kia là ai, có phải là bản thân Viên Tịch hay là một cô gái khác.

Nghĩ đến đây cô không dám suy nghĩ sâu xa hơn, Viên Tịch trở về phòng khách, cô muốn tìm Yến Huân nói cho ra le.

Yến Hoa ngồi trên ghế sau với nụ cười tỏa nắng của tuổi trẻ nhiệt huyết, hôm nay cô có hẹn với Hoàng Dịch, là nam thần mà cô ngày đêm trông ngóng, vì mong muốn không có điều gì sai sót diễn ra nên Yến Hoa đã nhờ Lục Hữu Diên làm stylist cho mình.

Suốt dọc đường anh vô tình nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô, anh đã có dự tính muốn nhờ tài xế riêng lái chậm một chút, cho dù là từng giây từng khắc được nhìn thấy Yến Hoa anh đã vô cùng mãn nguyện. Nhưng khi nhìn

Yến Hoa hấp tấp vì sợ trế, anh cũng không còn cách nào khác dặn tài xế lái nhanh một chút.

- Anh thấy em thế nào ? Lớp trang điểm sẽ không lố quá đó chứ ?

Yến Hoa đưa mặt sang nhìn Lục Hữu Diên, trên tay còn cầm chặt chiếc gương soi tới soi lui.



Anh nghe vậy ánh mắt liền chớp sáng, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô như lúc nhỏ.

- Xinh, xinh lắm rồi, không cần phải lo đâu.

- Hôm nay cậu ấy đi du học nên có lẽ đây là lần cuối gặp nhau, em không muốn bỏ lỡ nữa, anh nói xem con gái mà đi tỏ tình con trai thì có quá số sàng không ? Nghĩ đến thôi cũng xấu hổ chết đi được.

Tỏ tình ? Yến Hoa sẽ tỏ tình Hoàng Dịch ?

Từng câu từng chữ lọt vào tai khiến Lục Hữu Diên không tin nổi mình, lỗ tai ù đi không nghe rõ những âm thanh khác nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một hướng, cụ thể là cô gái nhỏ nhắn đang chuẩn bị đi tỏ tình này.

Lần đầu tiên Lục Hữu Diên cảm nhận được trái tim đang đau nhói như thế nào, trước đây bản thân quen nhiều cô gái cũng chính là bởi tìm ra cảm xúc này. Anh hỏi run giọng, nhẹ nhàng hỏi Yến Hoa và muốn cô xác nhận lại.

- Tiểu Hoa, chẳng phải em nói trước đây em chỉ thích cậu ta nhất thời thôi sao ? Sao... sao em...

Yến Hoa chỉ ngây thơ đáp lại, cô vốn không quá để ý đến vẻ mặt Lục Hữu Diên đang đau khổ như thế nào.

- À, đó là trước đây, bây giờ thì em đã rất thích cậu ấy. Em cũng không quan tâm khoảng cách là gì nữa, yêu xa cũng được, chỉ mong cậu ấy đáp lại tình cảm của em thôi.

Thấy cô vui vẻ khi nhắc đến chàng trai mình thích, Lục Hữu Diên cũng không muốn làm phiền thêm nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đưa mắt ngắm nhìn cô.

Trong thâm tâm anh cũng ngầm khẳng định, mỗi một giây khắc ở bên Yến Hoa chính là giây khắc cuối cùng, ai biết sau này cô sẽ thuộc về một chàng trai nào đó và anh sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn cô nữa. Chỉ cần tưởng tượng xa hơn, trái tim anh như quằn quại đau đớn, khóe mắt vốn đã ươn ướt từ lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang