• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm biết Viên Tịch đã nói dối, không quan tâm cô nói dối là vì điều gì, lý do này rất rất chính đáng để phạt.

Yến Huân bế cô ngồi lên trên bàn ăn, cả cơ thể và khuôn mặt đối diện mình, còn tận tay đưa hai tay mềm nhũn của cô khoác lên cổ anh. Hành động rất thuần thục không một vướng mắc nào.

Khuôn mặt anh sát gần Viên Tịch như muốn nuốt trọn cô, anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ vừa sợ vừa run ấy, chỉ thấy đáng thương.

- Nói đi, anh tha cho em.

Nếu là lúc trước chắc chắn Viên Tịch sẽ không sợ anh đến vậy, nhưng khi biết Yến Huân từng đánh nhau, từng khiến vô số người phải nhập viện, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nổi gai ốc. Cô nói dối chỉ vì sợ anh ghen thôi, không ngờ mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng.

Viên Tịch ơi là Viên Tịch, mày quả là ngu ngốc quá rồi.

Cô liếc trộm anh, lại bị Yến Huân nhìn thấy, khuôn mặt anh tiến sát gần cô hơn, giọng nói cùng hơi thở phả vào mặt cô, cảm giác này không thể không thích được.



Nhưng trong tình huống này không thể coi là lãng mạn, có thể gọi là đang cãi nhau.

- Em... em xin lỗi, em nói dối anh rồi.

- Anh biết, vậy nên anh muốn nghe lời nói thật của em. Nhanh.

Nghe anh thúc giục, Viên Tịch cũng không rề rà nữa, cô mở miệng, giọng nói mỏng nhẹ như tơ.

- Mấy ngày trước ngày nào anh ta cũng lên tìm em, em tìm lý do không gặp nhưng anh ta vẫn một mực muốn gặp em. Còn muốn hẹn em đi chơi nữa, nhưng em từ chối rồi.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó anh ta còn quá đáng hơn, lấy lý do em là người thuê nhà nên tận tình chăm sóc em, mấy gói phở trong bếp cũng do anh ta mua cho em.

Lúc này Yến Huân khó chịu đảo mắt vào góc bếp, nơi đó có khoảng hơn chục gói phở với nhiều loại khác nhau, anh khẽ nhếch khóe môi rồi đưa mắt nhìn Viên Tịch.

Vẫn là giọng điệu mềm mại ngọt ngào, nhưng cô biết hiện tại anh đang muốn phát điên lên.

- Em ăn chưa?

Cô lắc đầu, khuôn mặt vẫn rất đáng thương.



- Ngoan lắm.

Yến Huân hôn lên đôi má hồng hào của cô, cuối cùng ôm Viên Tịch ngồi xuống ghế, anh tận tay mở từng túi đồ mà mình đã mua ra đi vào bếp. Nhìn những gói phở chướng mắt kia Yến Huân không luyến tiếc mà vứt vào thùng rác, không chừa một gói nào.

Căn bếp nhạt nhẽo đã được anh tô điểm với những món ăn bắt mắt khác nhau, cả tủ lạnh cũng như vậy.

- Em đói không? Anh nấu mì cho em nhé.

- Vâng ạ.

Nhìn dáng vẻ Yến Huân cặm cụi nấu ăn trong bếp, Viên Tịch không biết nên vui hay nên buồn. Anh rất yêu cô, cô biết điều đó, nhưng lại rất chiếm hữu cô, cô không biết mình nên làm thế nào cho đúng nữa.

Những suy nghĩ đó thoáng chốc đã bay đi mất sau khi món mì làm bằng cả tấm chân tình của anh được bưng lên trước mặt. Không chỉ có sợi mì vàng óng ả ngập nước mà còn có cả cà chua, thịt bằm, hành lá, trứng, tôm được băm nhuyễn và nhiều loại topping khác.

Ánh mắt Viên Tịch sáng chói như thấy kim cương, cơ thể cô đã rạo rực không thể kiềm chế nổi, cô ngước lên nhìn Yến Huân đang dọn lấy đũa cho mình vừa đi ra.

- Đũa của em, ăn đi.

- Cảm ơn anh.

...

Ở cùng Viên Tịch đến chiều tối Yến Huân mới vác mặt về, cô cũng không quá rảnh rỗi ở nhà nguyên một ngày. Hiện tại Viên Tịch vẫn đang suy nghĩ, sau khi nghỉ Tết có nên tiếp tục tìm việc đi làm không, công việc ở cửa hàng tiện lợi cô đã nghỉ từ lâu rồi.

Ngồi vắt chân xem tivi, trên tay còn một gói bim bim đã mở, nhàn hạ như vậy ai mà không muốn, chỉ là giông bão chưa ập đến mà thôi.

Chuông điện thoại reo lên vài hồi, Viên Tịch mở máy nghe, là của Thẩm Hy.

- Tôi nghe đây.

- Cậu rảnh không? Ra quán nước ở ngã tư đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.

- Được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK