Tiền bạc đối với Ân Ân là một thứ gì đó vô giá, cô ta bình thường phải nhịn ăn sáng, cùng lắm thì ăn lại đồ ăn thừa của người khác, tiền tiêu vặt cũng phải tiết kiệm từng cắc một, cái gì mà đền bù chứ, thật khiến Ân Ân sợ hãi mà.
Cô ta biết nếu mở miệng khiến Viên Tịch không vừa ý, chắc chắn cái kết cũng sẽ rất thảm hại.
Thính giác không ổn, Viên Tịch có thể nhẫn nại nhắc lại cho họ nhớ.
- Tôi nói rồi, đền bù tổn thất. Khoảng 2000 tệ.
( Khoảng 7 - 8 triệu tiền Việt)
- Cái gì? Bao nhiêu.
- Haz... thính giác lại hư hại nữa rồi, tôi nói các người phải đền bù tổn thất cho tôi, 2000 tệ. Nếu không muốn thì chờ đơn kiện của tôi...
Nhược Quyến bất giác không dám mở miệng nữa, coi ta cứng đờ cả người, mà Ân Ân phía sau run rẩy nắm lấy cánh tay Nhược Quyến. Ánh mắt cầu cứu vô vọng nhìn về phía Thẩm Hy.
Hai người bọn từ đầu đến cuối chỉ cần dọa một chút sẽ sợ, đây là nhược điểm chí mạng lớn nhất khiến Viên Tịch lợi dụng để phản kích.
Bầu không khí không hợp tình hợp lý, mọi người trong lớp chỉ hóng hớt chứ không can thiệp, Thẩm Hy liều chết nhẹ giọng nói với Viên Tịch.
- Tiểu Tịch, cậu có cần làm lớn chuyện như vậy không? Bọn họ chỉ vô tình để rắn giả vào hộc bàn của cậu, chỉ xin lỗi là xong mà, bỏ đi...
Thấy ánh mắt Ân Ân dán chặt vào Thẩm Hy, Viên Tịch chỉ nhếch miệng cười, quả là đồng bọn.
- Không được, tôi nói rồi, chờ đơn kiện gửi xuống đi.
Chuẩn bị ngồi vào chỗ ngồi, Viên Tịch bị một lực mạnh tác động vào da đầu, Nhược Quyến nắm lấy tóc cô giật mạnh ra sau, còn hùng hồn như không sợ trời không sợ đất.
- Viên Tịch, mày đừng nghĩ mày là bạn gái của Yến Huân thì bọn tao sẽ sợ mày. Tao nói cho mày biết, chị Thẩm Hy của bọn tao gia cảnh giàu có ngỡ ngàng, bọn tao là đồng minh thì tao chấp mười Yến Huân còn được.
Viên Tịch đẩy mạnh Nhược Quyến ra khỏi cơ thể mình, mạnh tay tát vào mặt cô ta cho tỉnh ngộ. Thẩm Hy vừa sợ vừa run muốn chạy ra khỏi lớp, vừa hay đụng phải Yến Hoa và Hàn Diệp đã đứng chờ sẵn.
Trước đó vài phút, Viên Tịch đã gửi tin nhắn vào group để triệu tập bọn họ giúp mình. Dĩ nhiên trong nhóm cũng có bộ ba trùm trường.
- Chạy đi đâu, cái gì mà chấp mười Yến Huân, Nhược Quyến, mày đúng là ngu ngốc mà, có biết Thẩm Hy chỉ là con riêng nhà họ Thẩm, quyền lực còn không bằng người ở trong nhà, chắc Ân Ân hiểu rõ mà, nhỉ?
Hàn Diệp khoanh tay nói một tràng vào mặt ba người bọn họ, cảm thấy không còn đường lui, Nhược Quyến đi đến tát vào mặt Thẩm Hy, cô ngã xuống ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
- Nhược Quyến.
- Là mày, là mày dụ dỗ hai đứa tao, đồ khốn nạn.
Ân Ân từ xa chạy đến ngăn cản, nhưng sự việc càng lúc càng tệ hại hơn.
Trong đáy mắt, cả hai hiểu ra mọi thứ chỉ là diễn, đã đau khổ thì phải để tất cả đều đau khổ. Nhược Quyến lợi dụng tinh thần bản thân không ổn định, lao vào nắm tóc Viên Tịch, đánh tới đánh lui.
Yến Hoa thấy vậy liền nhào đến cản ra, Hàn Diệp còn tức tối hơn, người sai là Thẩm Hy, vậy nên đã solo với Thẩm Hy một trận.
Tình thế càng lúc càng hỗn loạn, không còn phân biệt được đây là lớp học hay ngôi trường bỏ hoang lâu ngày nữa.
Ân Ân hai tay không thể ngăn nổi Hàn Diệp và Thẩm Hy, cuối cùng lại bị Hàn Diệp đánh cho mấy cái, xoay chuyển tình thế, cô ta theo phe Thẩm Hy, cùng nhau đánh Hàn Diệp.
- Dừng lại ngay chưa?
Yến Huân mặt đỏ bừng bừng, quần áo có hơi xộc xệch vì từ tầng ba chạy xuống đây. Ba người bọn họ đều không thể tin vào mắt mình, hình tượng thiếu nữ xinh xắn dịu dàng sụp đổ sau những cú đánh nhau chấn động ngày hôm nay.
Sáu nữ sinh dừng lại trong tích tắc, Nhược Quyến mệt mỏi nằm ra giữa sàn, Vương Nhậm đi đến đẩy Ân Ân và Thẩm Hy ra khỏi Hàn Diệp, một tay bế cô lên, cả hai là người đầu tiên ra khỏi lớp.
Yến Huân đi nhanh đến chỗ Viên Tịch, cô lập tức ngã nhào vào lòng anh, đầu bù tóc rối thật xấu xí.
- Em đang làm cái gì vậy?
Giọng điệu có vẻ không mấy hài hòa mềm mỏng, là sự lạnh nhạt không mang theo chút hơi ấm nào.
- Là bọn họ đánh em trước mà, sao lại mắng em.
- Sao lại để mình bị thương, đánh nhau thì phải biết lấy thế chủ động về tay mình chứ?
- Nói thì hay lắm.
- Anh đưa em đến bệnh viện.
- Thôi đi.
- Phòng Y tế.
- Cũng được.
Dĩ nhiên Yến Hoa sẽ do Lục Hữu Diên chăm sóc, lúc Yến Huân đảo mắt đến em gái, đã thấy cô nằm trong lòng Lục Hữu Diên, nước mắt lưng tròng.
Có vẻ trong ba người, cô là người bị thương ít nhất, có nhất thiết phải tạo ra bộ dạng như vậy không.
Phận làm anh trai như anh, quá quen rồi.
Cô ta biết nếu mở miệng khiến Viên Tịch không vừa ý, chắc chắn cái kết cũng sẽ rất thảm hại.
Thính giác không ổn, Viên Tịch có thể nhẫn nại nhắc lại cho họ nhớ.
- Tôi nói rồi, đền bù tổn thất. Khoảng 2000 tệ.
( Khoảng 7 - 8 triệu tiền Việt)
- Cái gì? Bao nhiêu.
- Haz... thính giác lại hư hại nữa rồi, tôi nói các người phải đền bù tổn thất cho tôi, 2000 tệ. Nếu không muốn thì chờ đơn kiện của tôi...
Nhược Quyến bất giác không dám mở miệng nữa, coi ta cứng đờ cả người, mà Ân Ân phía sau run rẩy nắm lấy cánh tay Nhược Quyến. Ánh mắt cầu cứu vô vọng nhìn về phía Thẩm Hy.
Hai người bọn từ đầu đến cuối chỉ cần dọa một chút sẽ sợ, đây là nhược điểm chí mạng lớn nhất khiến Viên Tịch lợi dụng để phản kích.
Bầu không khí không hợp tình hợp lý, mọi người trong lớp chỉ hóng hớt chứ không can thiệp, Thẩm Hy liều chết nhẹ giọng nói với Viên Tịch.
- Tiểu Tịch, cậu có cần làm lớn chuyện như vậy không? Bọn họ chỉ vô tình để rắn giả vào hộc bàn của cậu, chỉ xin lỗi là xong mà, bỏ đi...
Thấy ánh mắt Ân Ân dán chặt vào Thẩm Hy, Viên Tịch chỉ nhếch miệng cười, quả là đồng bọn.
- Không được, tôi nói rồi, chờ đơn kiện gửi xuống đi.
Chuẩn bị ngồi vào chỗ ngồi, Viên Tịch bị một lực mạnh tác động vào da đầu, Nhược Quyến nắm lấy tóc cô giật mạnh ra sau, còn hùng hồn như không sợ trời không sợ đất.
- Viên Tịch, mày đừng nghĩ mày là bạn gái của Yến Huân thì bọn tao sẽ sợ mày. Tao nói cho mày biết, chị Thẩm Hy của bọn tao gia cảnh giàu có ngỡ ngàng, bọn tao là đồng minh thì tao chấp mười Yến Huân còn được.
Viên Tịch đẩy mạnh Nhược Quyến ra khỏi cơ thể mình, mạnh tay tát vào mặt cô ta cho tỉnh ngộ. Thẩm Hy vừa sợ vừa run muốn chạy ra khỏi lớp, vừa hay đụng phải Yến Hoa và Hàn Diệp đã đứng chờ sẵn.
Trước đó vài phút, Viên Tịch đã gửi tin nhắn vào group để triệu tập bọn họ giúp mình. Dĩ nhiên trong nhóm cũng có bộ ba trùm trường.
- Chạy đi đâu, cái gì mà chấp mười Yến Huân, Nhược Quyến, mày đúng là ngu ngốc mà, có biết Thẩm Hy chỉ là con riêng nhà họ Thẩm, quyền lực còn không bằng người ở trong nhà, chắc Ân Ân hiểu rõ mà, nhỉ?
Hàn Diệp khoanh tay nói một tràng vào mặt ba người bọn họ, cảm thấy không còn đường lui, Nhược Quyến đi đến tát vào mặt Thẩm Hy, cô ngã xuống ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
- Nhược Quyến.
- Là mày, là mày dụ dỗ hai đứa tao, đồ khốn nạn.
Ân Ân từ xa chạy đến ngăn cản, nhưng sự việc càng lúc càng tệ hại hơn.
Trong đáy mắt, cả hai hiểu ra mọi thứ chỉ là diễn, đã đau khổ thì phải để tất cả đều đau khổ. Nhược Quyến lợi dụng tinh thần bản thân không ổn định, lao vào nắm tóc Viên Tịch, đánh tới đánh lui.
Yến Hoa thấy vậy liền nhào đến cản ra, Hàn Diệp còn tức tối hơn, người sai là Thẩm Hy, vậy nên đã solo với Thẩm Hy một trận.
Tình thế càng lúc càng hỗn loạn, không còn phân biệt được đây là lớp học hay ngôi trường bỏ hoang lâu ngày nữa.
Ân Ân hai tay không thể ngăn nổi Hàn Diệp và Thẩm Hy, cuối cùng lại bị Hàn Diệp đánh cho mấy cái, xoay chuyển tình thế, cô ta theo phe Thẩm Hy, cùng nhau đánh Hàn Diệp.
- Dừng lại ngay chưa?
Yến Huân mặt đỏ bừng bừng, quần áo có hơi xộc xệch vì từ tầng ba chạy xuống đây. Ba người bọn họ đều không thể tin vào mắt mình, hình tượng thiếu nữ xinh xắn dịu dàng sụp đổ sau những cú đánh nhau chấn động ngày hôm nay.
Sáu nữ sinh dừng lại trong tích tắc, Nhược Quyến mệt mỏi nằm ra giữa sàn, Vương Nhậm đi đến đẩy Ân Ân và Thẩm Hy ra khỏi Hàn Diệp, một tay bế cô lên, cả hai là người đầu tiên ra khỏi lớp.
Yến Huân đi nhanh đến chỗ Viên Tịch, cô lập tức ngã nhào vào lòng anh, đầu bù tóc rối thật xấu xí.
- Em đang làm cái gì vậy?
Giọng điệu có vẻ không mấy hài hòa mềm mỏng, là sự lạnh nhạt không mang theo chút hơi ấm nào.
- Là bọn họ đánh em trước mà, sao lại mắng em.
- Sao lại để mình bị thương, đánh nhau thì phải biết lấy thế chủ động về tay mình chứ?
- Nói thì hay lắm.
- Anh đưa em đến bệnh viện.
- Thôi đi.
- Phòng Y tế.
- Cũng được.
Dĩ nhiên Yến Hoa sẽ do Lục Hữu Diên chăm sóc, lúc Yến Huân đảo mắt đến em gái, đã thấy cô nằm trong lòng Lục Hữu Diên, nước mắt lưng tròng.
Có vẻ trong ba người, cô là người bị thương ít nhất, có nhất thiết phải tạo ra bộ dạng như vậy không.
Phận làm anh trai như anh, quá quen rồi.