Nhà vệ sinh nữ chỉ có ba người, một cô gái có mái tóc đen buộc đuôi ngựa nhìn về phía hai cô gái đang run sợ trước mặt mình, ánh mắt không mấy dịu dàng tốt đẹp.
- Đã hứa với tôi là ngày hôm qua vẽ mực lên bàn Viên Tịch, sao không làm? Kế hoạch đã vạch ra từ ban đầu, muốn nuốt lời sao?
Hai cô gái kia vừa nghe lời trách mắng, khuôn mặt lập tức trắng bệch không dám ngẩng lên, đôi vai và hai bàn tay run rẩy nắm chặt vào nhau, sợ hãi như đang đối mặt với tử thần.
Cô gái bên cạnh có mái tóc nâu nhạt mang chút mạnh mẽ lên tiếng. Tuy vậy, trong giọng nói vẫn pha chút yếu ớt nghẹn ngào.
- Thẩm... Thẩm Hy, cậu cũng biết Viên Tịch là bạn gái của Yến Huân, chúng tôi không thể đắc tội. Vụ này tôi xin rút.
- Rút?
Thẩm Hy mặt nhăn mày nhó, cô vứt bỏ hình tượng là một thiếu nữ chính trực liêm khiết từ bao giờ, hiện tại, Thẩm Hy đã là một con mãnh thú khiến người ta phải sợ hãi.
Từ lâu, cô đã có ý định muốn phản bội Viên Tịch, và ý định đó được quyết định kể từ khi Lưu Khang Hựu đưa ra hợp tác.
Một người bạn mà Viên Tịch rất tin tưởng và xem như chị em thân thiết lại phản bội mình, cô đã dự tính được. Trên đời này, không ai có thể khiến bản thân tin tưởng tuyệt đối, ngay cả bạn bè cũng vậy.
Thẩm Hy mưu mô một, thì Viên Tịch mưu mô mười.
- Muốn rút khỏi vụ này? Các người bị điên sao?
- Thẩm Hy, thật sự chúng tôi không có gan làm chuyện đó, nếu Yến Huân biết được, bọn tôi sẽ chết chắc.
- Chuyện này các người không cần phải lo, không sớm thì muộn, Viên Tịch sẽ không còn là người mà anh ta bảo vệ nữa. Kế hoạch vào vài ngày trước chúng ta đã bàn với nhau, còn nhớ chứ, đi làm đi.
- Ngay bây giờ sao?
- Tất nhiên.
Cô gái có mái tóc màu nâu nhạt lên tiếng nói chuyện với Thẩm Hy, còn cô gái bên cạnh chỉ im lặng, cô đã bị Thẩm Hy dọa sợ từ đầu đến cuối. Khóe mắt đã đỏ hoe đọng nước, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám.
...
Phía sau nhà thi đấu, nơi đây là khu vực ít người qua lại nhất, xác suất chỉ thấp chứ không phải hoàn toàn không có, ấy vậy mà Yến Huân lại mạnh dạn hôn cô ở đây.
- Anh điên sao? Có người phát hiện thì sao đây? Xấu hổ chết mất.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, bình thường khi yêu, Viên Tịch khá chua ngoa đanh đá, đối với người ngoài cô là một cô gái dễ gần và lịch sự. Dáng vẻ xấu hổ nhút nhát này hình như anh chưa thấy bao giờ.
Thanh âm Yến Huân tràn vào tai cô, vừa ấm áp vừa quyến rũ, đây đúng thật là nhát dao đâm thẳng vào tim hoàn hảo nhất.
- Có anh ở đây rồi, sao phải sợ, anh lại cảm thấy có người nhìn thấy mới thú vị. Giống như một mối tình vụng trộm nhỉ?
- Anh đang suy nghĩ lệch lạc gì vậy?
- Cái đó không thể gọi là lệch lạc được, chưa đến mức đó.
Yến Huân ôm cô áp sát vào tường, trước mặt là cơ thể to lớn của anh bao bọc, sau lưng là bức tường xi măng cứng ngắc.
- Còn điều gì bất mãn nữa không?
Vừa rồi Yến Huân đã giải thích cho cô cặn kẽ về mối quan hệ của anh và Ladonna, Viên Tịch không lên tiếng hỏi, chỉ là mấy ngày nay thấy cô kì lạ, không thân thiết với anh như trước, một mực giữ khoảng cách, vậy nên Yến Huân dựa theo cảm xúc mà suy đoán.
Đỉnh điểm là vào mấy hôm trước khi cả anh và cô rời nhà ăn của trường thì gặp phải Ladonna, khi đó cô ấy lấy thân phận là giáo viên dạy múa để chào hỏi. Tuy anh không lên lên tiếng nhưng trong lòng biết rõ, Viên Tịch có gì đó với Ladonna.
Anh có cái nhìn về cảm xúc của con người khá tốt, nhìn thấy Viên Tịch biết gì đó liền không ngần ngại thành thật nói ra, sau đó còn biết được một chuyện động trời.
- Em nói ai đưa những bức ảnh này cho em?
Yến Huân cầm những tấm hình thân mật của anh và Ladonna từ tay Viên Tịch, cô chỉ nhỏ giọng trả lời.
- Thẩm Hy.
- Thẩm Hy?
- Dạ.
- Đã hứa với tôi là ngày hôm qua vẽ mực lên bàn Viên Tịch, sao không làm? Kế hoạch đã vạch ra từ ban đầu, muốn nuốt lời sao?
Hai cô gái kia vừa nghe lời trách mắng, khuôn mặt lập tức trắng bệch không dám ngẩng lên, đôi vai và hai bàn tay run rẩy nắm chặt vào nhau, sợ hãi như đang đối mặt với tử thần.
Cô gái bên cạnh có mái tóc nâu nhạt mang chút mạnh mẽ lên tiếng. Tuy vậy, trong giọng nói vẫn pha chút yếu ớt nghẹn ngào.
- Thẩm... Thẩm Hy, cậu cũng biết Viên Tịch là bạn gái của Yến Huân, chúng tôi không thể đắc tội. Vụ này tôi xin rút.
- Rút?
Thẩm Hy mặt nhăn mày nhó, cô vứt bỏ hình tượng là một thiếu nữ chính trực liêm khiết từ bao giờ, hiện tại, Thẩm Hy đã là một con mãnh thú khiến người ta phải sợ hãi.
Từ lâu, cô đã có ý định muốn phản bội Viên Tịch, và ý định đó được quyết định kể từ khi Lưu Khang Hựu đưa ra hợp tác.
Một người bạn mà Viên Tịch rất tin tưởng và xem như chị em thân thiết lại phản bội mình, cô đã dự tính được. Trên đời này, không ai có thể khiến bản thân tin tưởng tuyệt đối, ngay cả bạn bè cũng vậy.
Thẩm Hy mưu mô một, thì Viên Tịch mưu mô mười.
- Muốn rút khỏi vụ này? Các người bị điên sao?
- Thẩm Hy, thật sự chúng tôi không có gan làm chuyện đó, nếu Yến Huân biết được, bọn tôi sẽ chết chắc.
- Chuyện này các người không cần phải lo, không sớm thì muộn, Viên Tịch sẽ không còn là người mà anh ta bảo vệ nữa. Kế hoạch vào vài ngày trước chúng ta đã bàn với nhau, còn nhớ chứ, đi làm đi.
- Ngay bây giờ sao?
- Tất nhiên.
Cô gái có mái tóc màu nâu nhạt lên tiếng nói chuyện với Thẩm Hy, còn cô gái bên cạnh chỉ im lặng, cô đã bị Thẩm Hy dọa sợ từ đầu đến cuối. Khóe mắt đã đỏ hoe đọng nước, ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám.
...
Phía sau nhà thi đấu, nơi đây là khu vực ít người qua lại nhất, xác suất chỉ thấp chứ không phải hoàn toàn không có, ấy vậy mà Yến Huân lại mạnh dạn hôn cô ở đây.
- Anh điên sao? Có người phát hiện thì sao đây? Xấu hổ chết mất.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, bình thường khi yêu, Viên Tịch khá chua ngoa đanh đá, đối với người ngoài cô là một cô gái dễ gần và lịch sự. Dáng vẻ xấu hổ nhút nhát này hình như anh chưa thấy bao giờ.
Thanh âm Yến Huân tràn vào tai cô, vừa ấm áp vừa quyến rũ, đây đúng thật là nhát dao đâm thẳng vào tim hoàn hảo nhất.
- Có anh ở đây rồi, sao phải sợ, anh lại cảm thấy có người nhìn thấy mới thú vị. Giống như một mối tình vụng trộm nhỉ?
- Anh đang suy nghĩ lệch lạc gì vậy?
- Cái đó không thể gọi là lệch lạc được, chưa đến mức đó.
Yến Huân ôm cô áp sát vào tường, trước mặt là cơ thể to lớn của anh bao bọc, sau lưng là bức tường xi măng cứng ngắc.
- Còn điều gì bất mãn nữa không?
Vừa rồi Yến Huân đã giải thích cho cô cặn kẽ về mối quan hệ của anh và Ladonna, Viên Tịch không lên tiếng hỏi, chỉ là mấy ngày nay thấy cô kì lạ, không thân thiết với anh như trước, một mực giữ khoảng cách, vậy nên Yến Huân dựa theo cảm xúc mà suy đoán.
Đỉnh điểm là vào mấy hôm trước khi cả anh và cô rời nhà ăn của trường thì gặp phải Ladonna, khi đó cô ấy lấy thân phận là giáo viên dạy múa để chào hỏi. Tuy anh không lên lên tiếng nhưng trong lòng biết rõ, Viên Tịch có gì đó với Ladonna.
Anh có cái nhìn về cảm xúc của con người khá tốt, nhìn thấy Viên Tịch biết gì đó liền không ngần ngại thành thật nói ra, sau đó còn biết được một chuyện động trời.
- Em nói ai đưa những bức ảnh này cho em?
Yến Huân cầm những tấm hình thân mật của anh và Ladonna từ tay Viên Tịch, cô chỉ nhỏ giọng trả lời.
- Thẩm Hy.
- Thẩm Hy?
- Dạ.