Đối với Vương Lệ, con mèo mà bà ta nuôi 8 năm như sinh mạng thứ hai, chỉ là một lỗi lầm nhỏ, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Phần lớn mọi người chỉ nghĩ Yến Huân làm như vậy vì không thích con mèo và Vương Lệ đã lâu, nhân cơ hội mà ra tay tiêu diệt.
Nhưng thực chất, phần lớn anh làm điều này là vì Viên Tịch.
Trên phòng ngủ của Yến Hoa, sau khi thay bộ quần áo của cô, tâm trạng và có thể bên ngoài cũng thoải mái hơn hẳn, có điều mấy vết thương trên tay vẫn hơi khó chịu.
- Mấy lần trước bạn của tôi cũng có tới chơi, con mèo ngoan lắm, không vồ lấy người ta đâu. Chắc hôm nay đói nên hung dữ hơn ấy mà.
Viên Tịch không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là một con mèo, không thể trách nó, chỉ nghĩ đơn giản là cảm thấy xui thôi.
Khóe môi Viên Tịch cười nhạt, cô ngồi trên một chiếc ghế mềm, Yến Hoa cũng ngồi đối diện gần đó. Phòng ngủ của cô khá rộng rãi, dù sao Yến Hoa cũng là tiểu thư quyền quý nên mọi thứ xa hoa đều không có gì đáng ngạc nhiên.
- Cậu thấy bộ đồ này thoải mái không?
- Rất vừa người.
- Vậy là tốt rồi.
Yến Hoa uống một ngụm nước, trong đầu chợt nhớ đến điều gì đó, nhân cơ hội xung quanh không có ai, cô mở miệng, khuôn mặt lại là dáng vẻ hớn hở khó thấy.
- Viên Tịch, tôi hỏi cậu một việc có được không?
- Ừ, nói đi.
Cô thản nhiên đáp, ngay lập tức Yến Hoa cũng không chần chừ mà hỏi thẳng.
- Anh tôi có tốt với cậu không?
Viên Tịch không biết Yến Hoa hỏi vậy là có ý gì, là muốn dò hỏi mối quan hệ của bọn họ có tốt đẹp hay không sao? Hay là vì có lý do gì khác?
Giọng điệu cô không cao không thấp, thản nhiên đáp.
- Không tệ.
- Không tệ là không tệ thế nào?
Yến Hoa đột nhiên lớn giọng, ánh mắt không kiềm nổi sự tò mò mà điều này Viên Tịch lại rất dễ nhìn ra.
Bình thường Yến Huân là người vô cùng và rất vô cùng cọc cằn với Yến Hoa, nếu cô không phải là em gái ruột thì có khi liếc một cái thôi là anh đã không muốn. Hai người họ là ví dụ điển hình cho câu nói "sinh ra là không dành cho nhau".
Bình thường anh đối xử với Viên Tịch ngọt ngào bao nhiêu thì về nhà Yến Huân lại đối xử với em gái lạnh nhạt bấy nhiêu. Có nhiều lúc anh còn buông bỏ sĩ diện dành đồ ăn của cô, còn nhiều lúc vui đùa quá đáng mà khiến cô khóc nức nở suốt mấy ngày liền. Đọc thê𝗆 𝒏hiều t𝑟u𝘆ệ𝒏 ở ( t𝑟u𝗆t𝑟u 𝘆e𝒏﹒v𝒏 )
Cô muốn biết khi người đàn ông có nhiều tật xấu này yêu đương sẽ là loại người gì.
Viên Tịch nhìn khuôn mặt Yến Hoa một lúc rồi nhàn nhạt đáp.
- Đối xử khá tốt, giống bạn trai đối xử với bạn gái.
Yến Hoa nghe xong chỉ biết nghiền chặt con mắt, khuôn mặt bất lực cúi gằm xuống, bàn tay nhỏ nhắn đỡ lấy tấm trán đã đầy mồ hôi.
"Giống bạn trai đối xử với bạn gái?" Cái này người ngoài đều biết Viên Tịch và Yến Huân là người yêu, đâu cần nói như vậy, điều cô muốn là Viên Tịch phải miêu tả chi tiết hơn chứ không chỉ riêng như vậy.
- Cậu cậu cậu có thể nói rõ hơn không?
Yến Hoa khua tay múa chân, kiên nhẫn trong người gần như xuống bằng số âm nhưng vẫn cố gắng mở miệng. Cô chỉ kể một số chuyện nên kể, còn những chuyện quá kín đáo hay quá mức riêng tư thì cô không hé răng nửa lời.
Nói chuyện một lúc, Yến Hoa gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô nghĩ anh mình khi yêu chắc chắn sẽ dịu dàng nhưng dịu dàng như những gì Viên Tịch kể thì Yến Hoa không tin lắm, dù sao nghe qua lời người khác nói cũng không hẳn là quá tin tưởng. Cô muốn xem xem bữa ăn trưa tiếp theo Yến Huân sẽ đối xử với Viên Tịch như thế nào.
"Cốc... cốc... cốc.."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Yến Huân mở cửa, cả hai cô gái quay người nhìn sang, điều Viên Tịch chú ý chính là hộp y tế mà anh đang cầm trên tay.
- Ra ngoài, cho anh mượn phòng một lát.
Yến Huân đi vào phòng, mắt nhìn Yến Hoa một lúc rồi lạnh giọng nói. Không cần cô có đồng ý hay không đã lập tức nắm lấy cổ tay tống ra ngoài.
- Khoan... anh anh anh.
Lời nói bị Yến Huân đẩy xuống cổ họng, cuối cùng nơi cô đứng lại chính là hành lang ngoài cửa. Vừa nãy Yến Hoa đã để ý rõ ràng hành động của anh, đúng là vẫn lạnh lùng với cô như trước nhưng lần này có vẻ hơi lạ.
Trong phòng, Yến Huân ngồi xuống bên cạnh Viên Tịch, anh nhìn vết thương ngoài da trên cánh tay cô, không quá sâu nhưng vết móng cào thì rất dài.
- Đau không?
Viên Tịch nhìn anh, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
- Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, không sao đâu.
Yến Huân bỏ qua lời cô nói, vẫn tiếp tục mở hộp đồ y tế rồi lấy một ít đồ dùng xử lý vết thương giúp cô. Viên Tịch chỉ nghĩ anh làm vậy là quá khoa trương nhưng trong lòng không thể che dấu sự ấm áp.
Cô nhìn thấy dáng vẻ cặm cụi của anh, lại nghĩ đến cảnh tượng căng thẳng vừa mới xảy ra, Viên Tịch không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Yến Huân, ông nội anh sẽ không làm gì mẹ anh chứ? Em thật sự không sao mà.
Yến Huân nghiêm túc xử lý vết thương đột ngột dừng tay lại, anh không nhìn thẳng vào cô, vài giây sau liền tiếp tục công việc.
Hành động của anh vẫn rất nhẹ nhàng như ban đầu, kể cả giọng nói cũng vậy.
- Bà ta không phải mẹ anh.
Trước đây Viên Tịch có nghe nói người phụ nữ sống với danh phận là người nhà của Yến gia không phải là vợ chính thức, chỉ chính thức trong mắt người ngoài, đối với người nhà anh, họ không xem Vương Lệ thực sự là người nhà.
Yến Huân dừng một chút, anh ấm giọng nói tiếp.
- Đó chỉ là dì ghẻ, hơn nữa sau này em đừng để ý đến họ, để ý đến anh là được rồi.
Viên Tịch cảm thấy có chút áy náy, cô cứ nghĩ Yến Huân và mẹ ghẻ có mối quan hệ không ghét cay ghét đắng thì cũng là nói chuyện bình thường, không ngờ lần đầu nghe thấy những lời phản bác của anh cô mới nhận ra mọi chuyện trong nhà anh hoàn toàn không đơn giản.
Mẹ kế con chồng là mối quan hệ rất phức tạp, không ngờ điều này lại xảy ra với gia đình Yến Huân.
- Em xin lỗi.
Lúc này Yến Huân đã xử lí vết thương xong, anh vừa mới bôi một ít thuốc, sau khi nghe Viên Tịch nói thì đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rất ngạc nhiên.
- Em xin lỗi anh?
- Ừm?
- Em không cần xin lỗi anh, bất kể việc gì.
Viên Tịch nghe xong lập tức nhăn mày, cô không đồng ý với ý kiến của Yến Huân.
- Không được đâu, người có lỗi phải xin lỗi chứ, sau này nhé, anh có lỗi thì anh xin lỗi, em có lỗi thì em sẽ xin lỗi.
- Không được, chỉ mình anh xin lỗi là được rồi.
Vẻ mặt Viên Tịch đã trở nên cọc cằn, trái lại Yến Huân rất dịu dàng cưng chiều cô. Anh đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ.
- Nhưng như vậy thì không công bằng chút nào.
- Mối quan hệ của chúng ta không cần công bằng.
Nhưng thực chất, phần lớn anh làm điều này là vì Viên Tịch.
Trên phòng ngủ của Yến Hoa, sau khi thay bộ quần áo của cô, tâm trạng và có thể bên ngoài cũng thoải mái hơn hẳn, có điều mấy vết thương trên tay vẫn hơi khó chịu.
- Mấy lần trước bạn của tôi cũng có tới chơi, con mèo ngoan lắm, không vồ lấy người ta đâu. Chắc hôm nay đói nên hung dữ hơn ấy mà.
Viên Tịch không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là một con mèo, không thể trách nó, chỉ nghĩ đơn giản là cảm thấy xui thôi.
Khóe môi Viên Tịch cười nhạt, cô ngồi trên một chiếc ghế mềm, Yến Hoa cũng ngồi đối diện gần đó. Phòng ngủ của cô khá rộng rãi, dù sao Yến Hoa cũng là tiểu thư quyền quý nên mọi thứ xa hoa đều không có gì đáng ngạc nhiên.
- Cậu thấy bộ đồ này thoải mái không?
- Rất vừa người.
- Vậy là tốt rồi.
Yến Hoa uống một ngụm nước, trong đầu chợt nhớ đến điều gì đó, nhân cơ hội xung quanh không có ai, cô mở miệng, khuôn mặt lại là dáng vẻ hớn hở khó thấy.
- Viên Tịch, tôi hỏi cậu một việc có được không?
- Ừ, nói đi.
Cô thản nhiên đáp, ngay lập tức Yến Hoa cũng không chần chừ mà hỏi thẳng.
- Anh tôi có tốt với cậu không?
Viên Tịch không biết Yến Hoa hỏi vậy là có ý gì, là muốn dò hỏi mối quan hệ của bọn họ có tốt đẹp hay không sao? Hay là vì có lý do gì khác?
Giọng điệu cô không cao không thấp, thản nhiên đáp.
- Không tệ.
- Không tệ là không tệ thế nào?
Yến Hoa đột nhiên lớn giọng, ánh mắt không kiềm nổi sự tò mò mà điều này Viên Tịch lại rất dễ nhìn ra.
Bình thường Yến Huân là người vô cùng và rất vô cùng cọc cằn với Yến Hoa, nếu cô không phải là em gái ruột thì có khi liếc một cái thôi là anh đã không muốn. Hai người họ là ví dụ điển hình cho câu nói "sinh ra là không dành cho nhau".
Bình thường anh đối xử với Viên Tịch ngọt ngào bao nhiêu thì về nhà Yến Huân lại đối xử với em gái lạnh nhạt bấy nhiêu. Có nhiều lúc anh còn buông bỏ sĩ diện dành đồ ăn của cô, còn nhiều lúc vui đùa quá đáng mà khiến cô khóc nức nở suốt mấy ngày liền. Đọc thê𝗆 𝒏hiều t𝑟u𝘆ệ𝒏 ở ( t𝑟u𝗆t𝑟u 𝘆e𝒏﹒v𝒏 )
Cô muốn biết khi người đàn ông có nhiều tật xấu này yêu đương sẽ là loại người gì.
Viên Tịch nhìn khuôn mặt Yến Hoa một lúc rồi nhàn nhạt đáp.
- Đối xử khá tốt, giống bạn trai đối xử với bạn gái.
Yến Hoa nghe xong chỉ biết nghiền chặt con mắt, khuôn mặt bất lực cúi gằm xuống, bàn tay nhỏ nhắn đỡ lấy tấm trán đã đầy mồ hôi.
"Giống bạn trai đối xử với bạn gái?" Cái này người ngoài đều biết Viên Tịch và Yến Huân là người yêu, đâu cần nói như vậy, điều cô muốn là Viên Tịch phải miêu tả chi tiết hơn chứ không chỉ riêng như vậy.
- Cậu cậu cậu có thể nói rõ hơn không?
Yến Hoa khua tay múa chân, kiên nhẫn trong người gần như xuống bằng số âm nhưng vẫn cố gắng mở miệng. Cô chỉ kể một số chuyện nên kể, còn những chuyện quá kín đáo hay quá mức riêng tư thì cô không hé răng nửa lời.
Nói chuyện một lúc, Yến Hoa gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô nghĩ anh mình khi yêu chắc chắn sẽ dịu dàng nhưng dịu dàng như những gì Viên Tịch kể thì Yến Hoa không tin lắm, dù sao nghe qua lời người khác nói cũng không hẳn là quá tin tưởng. Cô muốn xem xem bữa ăn trưa tiếp theo Yến Huân sẽ đối xử với Viên Tịch như thế nào.
"Cốc... cốc... cốc.."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Yến Huân mở cửa, cả hai cô gái quay người nhìn sang, điều Viên Tịch chú ý chính là hộp y tế mà anh đang cầm trên tay.
- Ra ngoài, cho anh mượn phòng một lát.
Yến Huân đi vào phòng, mắt nhìn Yến Hoa một lúc rồi lạnh giọng nói. Không cần cô có đồng ý hay không đã lập tức nắm lấy cổ tay tống ra ngoài.
- Khoan... anh anh anh.
Lời nói bị Yến Huân đẩy xuống cổ họng, cuối cùng nơi cô đứng lại chính là hành lang ngoài cửa. Vừa nãy Yến Hoa đã để ý rõ ràng hành động của anh, đúng là vẫn lạnh lùng với cô như trước nhưng lần này có vẻ hơi lạ.
Trong phòng, Yến Huân ngồi xuống bên cạnh Viên Tịch, anh nhìn vết thương ngoài da trên cánh tay cô, không quá sâu nhưng vết móng cào thì rất dài.
- Đau không?
Viên Tịch nhìn anh, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
- Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà, không sao đâu.
Yến Huân bỏ qua lời cô nói, vẫn tiếp tục mở hộp đồ y tế rồi lấy một ít đồ dùng xử lý vết thương giúp cô. Viên Tịch chỉ nghĩ anh làm vậy là quá khoa trương nhưng trong lòng không thể che dấu sự ấm áp.
Cô nhìn thấy dáng vẻ cặm cụi của anh, lại nghĩ đến cảnh tượng căng thẳng vừa mới xảy ra, Viên Tịch không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Yến Huân, ông nội anh sẽ không làm gì mẹ anh chứ? Em thật sự không sao mà.
Yến Huân nghiêm túc xử lý vết thương đột ngột dừng tay lại, anh không nhìn thẳng vào cô, vài giây sau liền tiếp tục công việc.
Hành động của anh vẫn rất nhẹ nhàng như ban đầu, kể cả giọng nói cũng vậy.
- Bà ta không phải mẹ anh.
Trước đây Viên Tịch có nghe nói người phụ nữ sống với danh phận là người nhà của Yến gia không phải là vợ chính thức, chỉ chính thức trong mắt người ngoài, đối với người nhà anh, họ không xem Vương Lệ thực sự là người nhà.
Yến Huân dừng một chút, anh ấm giọng nói tiếp.
- Đó chỉ là dì ghẻ, hơn nữa sau này em đừng để ý đến họ, để ý đến anh là được rồi.
Viên Tịch cảm thấy có chút áy náy, cô cứ nghĩ Yến Huân và mẹ ghẻ có mối quan hệ không ghét cay ghét đắng thì cũng là nói chuyện bình thường, không ngờ lần đầu nghe thấy những lời phản bác của anh cô mới nhận ra mọi chuyện trong nhà anh hoàn toàn không đơn giản.
Mẹ kế con chồng là mối quan hệ rất phức tạp, không ngờ điều này lại xảy ra với gia đình Yến Huân.
- Em xin lỗi.
Lúc này Yến Huân đã xử lí vết thương xong, anh vừa mới bôi một ít thuốc, sau khi nghe Viên Tịch nói thì đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rất ngạc nhiên.
- Em xin lỗi anh?
- Ừm?
- Em không cần xin lỗi anh, bất kể việc gì.
Viên Tịch nghe xong lập tức nhăn mày, cô không đồng ý với ý kiến của Yến Huân.
- Không được đâu, người có lỗi phải xin lỗi chứ, sau này nhé, anh có lỗi thì anh xin lỗi, em có lỗi thì em sẽ xin lỗi.
- Không được, chỉ mình anh xin lỗi là được rồi.
Vẻ mặt Viên Tịch đã trở nên cọc cằn, trái lại Yến Huân rất dịu dàng cưng chiều cô. Anh đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ.
- Nhưng như vậy thì không công bằng chút nào.
- Mối quan hệ của chúng ta không cần công bằng.