Mấy ngày ôn tập, Viên Tịch chẳng thể nạp chữ vào đầu, mọi thứ vừa học dường như quên sạch, có vẻ cách học của cô hoàn toàn không đúng.
Đống sách đang bày bừa trên bàn học, Viên Tịch nhìn qua đột nhiên thấy hoa cả mắt, đúng lúc nản chí, điện thoại bên cạnh chợt vang lên hồi chuông.
- Yến Huân...
Nghe giọng điệu mệt mỏi của Viên Tịch, đầu dây bên kia lập tức hỏi han.
- Bảo bối, làm sao vậy? Em mệt sao?
- Không phải, em đang ôn tập, vừa tốn thời gian vừa chẳng đâu vào đâu cả.
Yến Huân nhếch khóe miệng cười cười, bên anh đang có tin vui nhưng vẫn không quên lo lắng. Cô giọng điệu uể oải, vừa than vừa làm nũng với anh, muốn Yến Huân có mặt ngay lập tức để ôm anh vào lòng.
Anh vẫn giữ giọng điệu mềm mại an ủi.
- Vậy thì đừng học nữa, anh giúp em ôn, anh chuẩn bị qua đây.
- Qua gì? Anh qua nhà em á?
Ánh lờ mờ nhìn đống sách vở trên bàn đột nhiên rõ như có tia sáng, cô ngạc nhiên hỏi lại anh, kết quả anh chỉ đáp lại một chữ "ừ".
Mấy ngày nay ôn tập nên không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, bừa bộn như ổ chuột, mà mỗi khi Yến Huân sang nhà đều muốn vào phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, anh nói đây là nhà cô cũng là nhà anh.
Lý lẽ như vậy sao Viên Tịch có thể cãi, từ nhà Yến Huân đến đây đi nhanh cũng khoảng 5 phút, coi như đó là khoảng thời gian vàng của cô vậy.
- Bây giờ qua có phải gấp quá không?
Cô mềm giọng ủ rũ, Yến Huân liền lập tức đáp lại.
- Sao? Em đang giấu ai trong nhà à?
- Không, không, không, dĩ nhiên là không rồi.
Viên Tịch vội vàng chối, việc cô không làm tất nhiên cô sẽ chối đa chối đẩy, cô rất ghét bản thân bị nghi oan.
Cả cơ thể cô bắt đầu tận dụng thời gian đi ra phòng khách. Cô nhìn quanh nhà, căn nhà cao cấp tầng 5 vốn đẹp đẽ được nhiều người săn đón, vậy mà cô lại bày đến bộ dạng xấu xí thế này.
Yến Huân đầu dây bên kia cười rộng miệng nhưng không phát ra tiếng, anh đã đứng dưới tiểu khu từ lâu, chỉ cần cô đồng ý là anh sẽ lên trên ngay lập tức.
- Tiểu Tịch, em chuẩn bị đồ đi, anh qua chở em sang nhà anh, ông nội muốn gặp em.
Nhắc đến hai chữ "ông nội", Viên Tịch đột nhiên cứng đờ người, một tay giữ điện thoại một tay dọn dẹp, tay kia không thể cầm chắc cái bát khiến chiếc bát nhựa lẳng lơ rơi xuống đất.
Lăn mấy vòng trên đất, cuối cùng cũng nằm im bất động trên sàn, đầu dây bên kia bắt đầu mở cửa xe, giọng điệu hối thúc.
- Tiểu Tịch, cái gì vậy? Tiếng gì ở nhà em? Trả lời.
- À... cái bát nhựa em làm rơi thôi. Không sao.
- Anh ở dưới nhà em rồi, đang lên.
Nói xong, Yến Huân cúp máy, Viên Tịch như đang rơi vào cú sốc thứ hai, tay chân nhanh hơn não, thấy cái gì bừa bộn nhất thì cất đi, mấy cuốn sách ở trên bàn phòng khách cũng để dưới gầm bàn, quần áo vắt trên ghế giấu nhẹm dưới ghế, không có thời gian đi lại.
Phòng bếp cũng bừa bộn không kém, bát đũa chưa rửa liền xả nước rồi quáy qua, cũng không bẩn lắm vì cô thường ăn đồ ăn rất mềm và ít mùi vị.
Dọn xong Viên Tịch lấy chai xịt phòng xịt qua, một tiếng "cạch" phát ra ở cửa.
Cô đang đứng ở ghế sofa, tinh mắt nhìn thấy chiếc áo lót bên dưới, vội lấy nó rồi giấu ở sau lưng, Yến Huân vừa bước vào nên cũng không để ý lắm.
- Sao... sao nhanh vậy đã đến đây rồi? Anh là siêu nhân à?
Nhân lúc Yến Huân thay giày, cô thả chiếc áo lót xuống đất rồi thuận chân đá luôn vào gầm ghế. Khuôn mặt vẫn tươi rói như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh đã đến lúc anh vừa gọi cho em rồi, sao còn chưa thay đồ?
- Em đi ngay đây.
Viên Tịch vừa quay đầu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó vội quay người lại, lúc này Yến Huân đã đứng gần sát bên cạnh cô.
- À, ông nội thích con gái ăn mặc như thế nào nhỉ? Lịch sự nhã nhặn hay tri thức kín đáo, hoặc là thư sinh nhu mì.
Yến Huân vuốt tóc mái cô ra sau tai, nhỏ giọng.
- Em ăn mặc như thường ngày là được rồi.
- Ông nội của anh mà, phải kĩ càng mới được.
Anh cũng không cãi thêm, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thầm đồng ý.
- Vậy để anh lựa đồ giúp em.
- Được.
Cả hai quay người đi vào phòng ngủ, nhưng vừa đến cửa Viên Tịch chợt nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại. Phòng ngủ của cô còn bừa bộn hơn phòng khách nữa, nếu Yến Huân nhìn thấy thì mặt mũi cô để đâu nữa chứ.
Nghĩ đến đã thấy nhục, Viên Tịch vội vàng tìm lý do từ chối.
- Yến Huân, hay là anh ở ngoài chờ em đi, em tự lựa cũng được, con trai như anh vào phòng ngủ của con gái thì không tiện lắm.
Yến Huân nhăn mày suy nghĩ, một lát sau cũng gật đầu.
Đống sách đang bày bừa trên bàn học, Viên Tịch nhìn qua đột nhiên thấy hoa cả mắt, đúng lúc nản chí, điện thoại bên cạnh chợt vang lên hồi chuông.
- Yến Huân...
Nghe giọng điệu mệt mỏi của Viên Tịch, đầu dây bên kia lập tức hỏi han.
- Bảo bối, làm sao vậy? Em mệt sao?
- Không phải, em đang ôn tập, vừa tốn thời gian vừa chẳng đâu vào đâu cả.
Yến Huân nhếch khóe miệng cười cười, bên anh đang có tin vui nhưng vẫn không quên lo lắng. Cô giọng điệu uể oải, vừa than vừa làm nũng với anh, muốn Yến Huân có mặt ngay lập tức để ôm anh vào lòng.
Anh vẫn giữ giọng điệu mềm mại an ủi.
- Vậy thì đừng học nữa, anh giúp em ôn, anh chuẩn bị qua đây.
- Qua gì? Anh qua nhà em á?
Ánh lờ mờ nhìn đống sách vở trên bàn đột nhiên rõ như có tia sáng, cô ngạc nhiên hỏi lại anh, kết quả anh chỉ đáp lại một chữ "ừ".
Mấy ngày nay ôn tập nên không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, bừa bộn như ổ chuột, mà mỗi khi Yến Huân sang nhà đều muốn vào phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, anh nói đây là nhà cô cũng là nhà anh.
Lý lẽ như vậy sao Viên Tịch có thể cãi, từ nhà Yến Huân đến đây đi nhanh cũng khoảng 5 phút, coi như đó là khoảng thời gian vàng của cô vậy.
- Bây giờ qua có phải gấp quá không?
Cô mềm giọng ủ rũ, Yến Huân liền lập tức đáp lại.
- Sao? Em đang giấu ai trong nhà à?
- Không, không, không, dĩ nhiên là không rồi.
Viên Tịch vội vàng chối, việc cô không làm tất nhiên cô sẽ chối đa chối đẩy, cô rất ghét bản thân bị nghi oan.
Cả cơ thể cô bắt đầu tận dụng thời gian đi ra phòng khách. Cô nhìn quanh nhà, căn nhà cao cấp tầng 5 vốn đẹp đẽ được nhiều người săn đón, vậy mà cô lại bày đến bộ dạng xấu xí thế này.
Yến Huân đầu dây bên kia cười rộng miệng nhưng không phát ra tiếng, anh đã đứng dưới tiểu khu từ lâu, chỉ cần cô đồng ý là anh sẽ lên trên ngay lập tức.
- Tiểu Tịch, em chuẩn bị đồ đi, anh qua chở em sang nhà anh, ông nội muốn gặp em.
Nhắc đến hai chữ "ông nội", Viên Tịch đột nhiên cứng đờ người, một tay giữ điện thoại một tay dọn dẹp, tay kia không thể cầm chắc cái bát khiến chiếc bát nhựa lẳng lơ rơi xuống đất.
Lăn mấy vòng trên đất, cuối cùng cũng nằm im bất động trên sàn, đầu dây bên kia bắt đầu mở cửa xe, giọng điệu hối thúc.
- Tiểu Tịch, cái gì vậy? Tiếng gì ở nhà em? Trả lời.
- À... cái bát nhựa em làm rơi thôi. Không sao.
- Anh ở dưới nhà em rồi, đang lên.
Nói xong, Yến Huân cúp máy, Viên Tịch như đang rơi vào cú sốc thứ hai, tay chân nhanh hơn não, thấy cái gì bừa bộn nhất thì cất đi, mấy cuốn sách ở trên bàn phòng khách cũng để dưới gầm bàn, quần áo vắt trên ghế giấu nhẹm dưới ghế, không có thời gian đi lại.
Phòng bếp cũng bừa bộn không kém, bát đũa chưa rửa liền xả nước rồi quáy qua, cũng không bẩn lắm vì cô thường ăn đồ ăn rất mềm và ít mùi vị.
Dọn xong Viên Tịch lấy chai xịt phòng xịt qua, một tiếng "cạch" phát ra ở cửa.
Cô đang đứng ở ghế sofa, tinh mắt nhìn thấy chiếc áo lót bên dưới, vội lấy nó rồi giấu ở sau lưng, Yến Huân vừa bước vào nên cũng không để ý lắm.
- Sao... sao nhanh vậy đã đến đây rồi? Anh là siêu nhân à?
Nhân lúc Yến Huân thay giày, cô thả chiếc áo lót xuống đất rồi thuận chân đá luôn vào gầm ghế. Khuôn mặt vẫn tươi rói như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh đã đến lúc anh vừa gọi cho em rồi, sao còn chưa thay đồ?
- Em đi ngay đây.
Viên Tịch vừa quay đầu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó vội quay người lại, lúc này Yến Huân đã đứng gần sát bên cạnh cô.
- À, ông nội thích con gái ăn mặc như thế nào nhỉ? Lịch sự nhã nhặn hay tri thức kín đáo, hoặc là thư sinh nhu mì.
Yến Huân vuốt tóc mái cô ra sau tai, nhỏ giọng.
- Em ăn mặc như thường ngày là được rồi.
- Ông nội của anh mà, phải kĩ càng mới được.
Anh cũng không cãi thêm, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thầm đồng ý.
- Vậy để anh lựa đồ giúp em.
- Được.
Cả hai quay người đi vào phòng ngủ, nhưng vừa đến cửa Viên Tịch chợt nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại. Phòng ngủ của cô còn bừa bộn hơn phòng khách nữa, nếu Yến Huân nhìn thấy thì mặt mũi cô để đâu nữa chứ.
Nghĩ đến đã thấy nhục, Viên Tịch vội vàng tìm lý do từ chối.
- Yến Huân, hay là anh ở ngoài chờ em đi, em tự lựa cũng được, con trai như anh vào phòng ngủ của con gái thì không tiện lắm.
Yến Huân nhăn mày suy nghĩ, một lát sau cũng gật đầu.