Sau một kì thi THPT khắc nghiệt kết thúc, Vương Lệ tất bật chuẩn bị hồ sơ thủ tục để du học nước ngoài, do Yến Chung làm việc vướng phải vụ án khó nên đành dành hết thời gian cho chuyện này.
Trước đó Vương Lệ đã thông báo chuyện này với ông nội, sức khỏe của ông mỗi lúc một yếu nên chỉ im lặng cho qua, không ngờ Vương Lệ lại lợi dụng thời cơ mà làm nhanh thủ tục tống Yến Huân ra nước ngoài.
Đồng thời bà ta muốn đón con riêng của mình về Yến gia, và chia cắt Yến Huân Viên Tịch.
Ông nội bị bệnh mấy ngày nay, chỉ nằm một chỗ, lâu lâu khỏe hơn thì đi đứng hoạt động trong nhà, mỗi lúc một yếu khiến con cháu trong nhà không khỏi lo lắng.
Quà thăm bệnh của rất nhiều người trong giới thượng lưu gửi đến chất đầy cả đống, nhưng ông vẫn là không quan tâm.
Yến Huân đang gọt trái cây ngồi bên cạnh ông nội, có thể anh rất chắc chắn, đây là người đàn ông yêu thương anh nhất trên đời này.
- Đúng là già cả rồi không làm được gì ? Hồi nhỏ chính ta gọt táo cho con đó, con còn khen táo rất ngon và ngọt.
Vốn dĩ từ nhỏ Yến Huân không thích ăn trái cây, nhưng vì đó là tâm huyết của ông nội nên anh miễn cưỡng ăn làm cho ông vui. Mà ông nội cũng biết rất rõ sở thích Yến Huân như thế nào, nhưng vì muốn cháu trai phát triển chóng lớn nên đã thường xuyên bồi bổ trái cây cho anh.
Yến Huân chỉ cười nhẹ nhàng, anh rất ít khi thể hiện tình cảm nên những lời nói của anh rất khô khan.
- À, lão sư còn nhớ cô bé tên Viên Tịch không ?
Nhắc đến Viên Tịch, ông nội cười lớn.
- À, cái con bé từng giúp ta một lần, tất nhiên là nhớ.
- Em ấy hôm nay có tới đây thăm ông, nhưng đang nói chuyện với Tiểu Hoa ngoài sân nên chưa kịp vào nhà.
Nghe đến đây tinh thần ông nội có sức sống hơn hẳn, ông cười hớn hở như đứa trẻ, giọng nói vội vội vàng vàng.
- Vậy sao ? Mau, mau gọi con bé vào đây.
- Vâng ạ.
Ở sân sau, nơi đây có thể gọi là khu vườn cổ tích bởi nó rực rỡ và vô cùng tráng lệ. Hoa hồng, cẩm tú, mai vạn phúc, hoa lan, đa số đều là những loài hoa đẹp lại có ý nghĩa đặc biệt khác.
Viên Tịch và Yến Hoa vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh đẹp, những điều đẹp đẽ thương mau tan, cụ thể là khi bóng dáng bà mẹ kế từ trong nhà bước ra với ánh mắt sắc lẹm như con dao hai lưỡi.
- Ai yo... nhìn kìa, là ai kia, đã răn đe dạy dỗ hết lời vậy mà vẫn vác mặt qua tận đây cho được, đúng là thứ đàn bà con gái không biết trước biết sau.
Bà ta ôm con mèo mà trước đó đã hung hăng vồ Viên Tịch một lần, vốn dĩ là đang thì thầm nói chuyện với nó nhưng điều bà ta muốn là cả Viên Tịch cũng phải nghe.
Yến Hoa đưa mắt lườm Vương Lệ một cái, bà ta biết rõ nhưng vẫn không e dè con bé, trái lại còn xem Yến Hoa như mấy đứa trẻ con trong nhà, không biết gì cả.
- Nhưng cô ấy không phải là loại người dễ dàng lên giường với người đàn ông khác như bà, giá trị của Viên Tịch vẫn hơn bà rất nhiều.
Yến Huân từ phía sau đi tới, từ xa anh đã nghe những lời cay độc của Vương Lệ. Khác với hai cô gái nhỏ bé vẫn còn lịch sự thì Yến Huân không hề nể nang nói thẳng. Điều này khiến bà ta nắm chặt bàn tay, khuôn mặt gầm lên dữ tợn.
- Mày thì biết cái gì mà nói, mày phận là con là cháu, sao cứ phải lên mặt với người lớn. Nhịn một chút có phải đáng hơn không ?
- Nhịn với người khác thì được, nhưng với bà ? Không bao giờ.
Yến Huân đi đến bên cạnh Viên Tịch nắm lấy tay cô đi vào nhà, cho dù Vương Lệ có liếc đến rớt cả hai con mắt thì vẫn không ai để ý đến.
Nói chuyện với ông nội một lúc, thấy ông khá buồn ngủ nên cô cũng không muốn làm phiền gì nữa.
Làm một người khác vui vẻ thật khiến tâm trạng Viên Tịch cũng vô cùng thoải mái, cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, tình cờ liền nhìn thấy Vương Lệ bước vào căn phòng bên cạnh. Cô không rõ đó là căn phòng gì, chỉ thấy dáng vẻ của bà ta vô cùng mờ ám, cứ lén lén lút như đang sợ người khác phát hiện ra.
Trước đó Vương Lệ đã thông báo chuyện này với ông nội, sức khỏe của ông mỗi lúc một yếu nên chỉ im lặng cho qua, không ngờ Vương Lệ lại lợi dụng thời cơ mà làm nhanh thủ tục tống Yến Huân ra nước ngoài.
Đồng thời bà ta muốn đón con riêng của mình về Yến gia, và chia cắt Yến Huân Viên Tịch.
Ông nội bị bệnh mấy ngày nay, chỉ nằm một chỗ, lâu lâu khỏe hơn thì đi đứng hoạt động trong nhà, mỗi lúc một yếu khiến con cháu trong nhà không khỏi lo lắng.
Quà thăm bệnh của rất nhiều người trong giới thượng lưu gửi đến chất đầy cả đống, nhưng ông vẫn là không quan tâm.
Yến Huân đang gọt trái cây ngồi bên cạnh ông nội, có thể anh rất chắc chắn, đây là người đàn ông yêu thương anh nhất trên đời này.
- Đúng là già cả rồi không làm được gì ? Hồi nhỏ chính ta gọt táo cho con đó, con còn khen táo rất ngon và ngọt.
Vốn dĩ từ nhỏ Yến Huân không thích ăn trái cây, nhưng vì đó là tâm huyết của ông nội nên anh miễn cưỡng ăn làm cho ông vui. Mà ông nội cũng biết rất rõ sở thích Yến Huân như thế nào, nhưng vì muốn cháu trai phát triển chóng lớn nên đã thường xuyên bồi bổ trái cây cho anh.
Yến Huân chỉ cười nhẹ nhàng, anh rất ít khi thể hiện tình cảm nên những lời nói của anh rất khô khan.
- À, lão sư còn nhớ cô bé tên Viên Tịch không ?
Nhắc đến Viên Tịch, ông nội cười lớn.
- À, cái con bé từng giúp ta một lần, tất nhiên là nhớ.
- Em ấy hôm nay có tới đây thăm ông, nhưng đang nói chuyện với Tiểu Hoa ngoài sân nên chưa kịp vào nhà.
Nghe đến đây tinh thần ông nội có sức sống hơn hẳn, ông cười hớn hở như đứa trẻ, giọng nói vội vội vàng vàng.
- Vậy sao ? Mau, mau gọi con bé vào đây.
- Vâng ạ.
Ở sân sau, nơi đây có thể gọi là khu vườn cổ tích bởi nó rực rỡ và vô cùng tráng lệ. Hoa hồng, cẩm tú, mai vạn phúc, hoa lan, đa số đều là những loài hoa đẹp lại có ý nghĩa đặc biệt khác.
Viên Tịch và Yến Hoa vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh đẹp, những điều đẹp đẽ thương mau tan, cụ thể là khi bóng dáng bà mẹ kế từ trong nhà bước ra với ánh mắt sắc lẹm như con dao hai lưỡi.
- Ai yo... nhìn kìa, là ai kia, đã răn đe dạy dỗ hết lời vậy mà vẫn vác mặt qua tận đây cho được, đúng là thứ đàn bà con gái không biết trước biết sau.
Bà ta ôm con mèo mà trước đó đã hung hăng vồ Viên Tịch một lần, vốn dĩ là đang thì thầm nói chuyện với nó nhưng điều bà ta muốn là cả Viên Tịch cũng phải nghe.
Yến Hoa đưa mắt lườm Vương Lệ một cái, bà ta biết rõ nhưng vẫn không e dè con bé, trái lại còn xem Yến Hoa như mấy đứa trẻ con trong nhà, không biết gì cả.
- Nhưng cô ấy không phải là loại người dễ dàng lên giường với người đàn ông khác như bà, giá trị của Viên Tịch vẫn hơn bà rất nhiều.
Yến Huân từ phía sau đi tới, từ xa anh đã nghe những lời cay độc của Vương Lệ. Khác với hai cô gái nhỏ bé vẫn còn lịch sự thì Yến Huân không hề nể nang nói thẳng. Điều này khiến bà ta nắm chặt bàn tay, khuôn mặt gầm lên dữ tợn.
- Mày thì biết cái gì mà nói, mày phận là con là cháu, sao cứ phải lên mặt với người lớn. Nhịn một chút có phải đáng hơn không ?
- Nhịn với người khác thì được, nhưng với bà ? Không bao giờ.
Yến Huân đi đến bên cạnh Viên Tịch nắm lấy tay cô đi vào nhà, cho dù Vương Lệ có liếc đến rớt cả hai con mắt thì vẫn không ai để ý đến.
Nói chuyện với ông nội một lúc, thấy ông khá buồn ngủ nên cô cũng không muốn làm phiền gì nữa.
Làm một người khác vui vẻ thật khiến tâm trạng Viên Tịch cũng vô cùng thoải mái, cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, tình cờ liền nhìn thấy Vương Lệ bước vào căn phòng bên cạnh. Cô không rõ đó là căn phòng gì, chỉ thấy dáng vẻ của bà ta vô cùng mờ ám, cứ lén lén lút như đang sợ người khác phát hiện ra.