• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Tịch trở về lớp học, suốt cả buổi khuôn mặt cô thất thần, tâm tư như đang ở trên mây, giáo viên phải nhắc nhở hai lần thì tâm trạng mới đỡ hơn một chút.

Giờ ra chơi, cô nhắn tin cho Yến Huân nhưng anh không trả lời, không chịu đựng tính tình thất thường của anh, cô một mạch đi lên tầng ba.

Vừa bước đến cửa, Viên Tịch mở miệng hỏi một đàn anh ở đó, theo thông tin anh ta biết thì hình như Yến Huân ra khỏi lớp từ tiết trước. Không chỉ riêng Yến Huân mà còn có Lục Hữu Diên và Vương Nhậm.

Viên Tịch lấy điện thoại ra, không nhắn tin như trước mà trực tiếp gọi điện. Khi đó Yến Huân đã tắt chuông điện thoại, nơi anh đang đứng bây giờ chính là phòng học của một trường mẫu giáo bị bỏ hoang, không khí cũng rất căng thẳng.

Hôm nay chính là ngày hẹn gặp mặt của bọn trường quý tộc hai, Yến Huân không cảm thấy hứng thú cũng không nhàm chán, tâm tình anh hiện tại cũng rất ổn.

- Lâu rồi không gặp nhỉ? Đại ca.

Tô Vũ huênh hoang mở miệng, thái độ giễu cợt không vừa mắt, ngay cả cử chỉ và ánh mắt cũng rất lỗ mãng. Anh ta chính là đại ca của trường quý tộc hai, đã hơn một năm nay không dám lộ diện, chỉ đứng ở địa bàn của mình.



Bên phía Yến Huân chỉ có ba người, bên kia thì hơn chục người, cảm giác quá mức khập khiễng.

Tuy vậy anh không cho đó là vấn đề, vấn đề duy nhất Yến Huân có mặt ở đây chính là kẻ đứng sau giúp đỡ Tô Vũ.

Lục Hữu Diên là kẻ không sợ trời không sợ đất, anh đưa hai tay vào túi quần, trước khi xuất hiện đã chuẩn bị tâm lý... "chiến thắng".

- Đúng là lâu rồi không gặp, mồm miệng dẻo hơn rồi đó, bố đây lại muốn cắt cái lưỡi của cậu rồi đem vào chảo dầu, nhỉ?

Vương Nhậm đứng bên cạnh thấy không khí căng thẳng nhưng lời nói thì toàn là chào hỏi khách sáo, anh chỉ cười nhạt.

- Có phải mình chọn nhầm địa điểm rồi không? Để tôi đặt bàn ở quán cà phê thì hợp lý hơn.

Lục Hữu Diên nghe vậy liền cười ngạo nghễ,trong phút chốc liền lấy lại dáng vẻ đáng sợ như lúc đầu.

- Là ai?

Yến Huân nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, sự kiên nhẫn của anh đã vượt quá mức cho phép, không thể đứng đây nói nhảm được nữa.

Nghe anh mở miệng, hai người bạn của Yến Huân cũng đưa mắt nhìn sang, ngay lập tức hiểu ý anh đang hỏi gì.

Tô Vũ đứng đối diện, đàn em của anh ta mỗi người một cây gậy, đây chẳng phải là cách làm của một người sợ thua trận hay sao. Nếu biết mình sẽ thắng thì sẽ không khoa trương chuẩn bị nhiều đến vậy.



Hắn ta hung hăng hơn trước, chỉ cười nhạt.

- Chờ chút, sao phải vội? Mày không nên tự cao tự đại như vậy chứ, chẳng phải bên cạnh mày có một tiểu công chúa sao? Không sợ à?

Nghe đến ba chữ "tiểu công chúa", ánh mắt Yến Huân dần tối lại, xung quanh là một mảng đen bao bọc lấy cơ thể anh.

Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng Viên Tịch để uy hiếp anh, hoặc muốn lợi dụng Viên Tịch vì anh. Mặc kệ bọn chúng đang muốn làm gì, động đến cô thì xem như bọn chúng tự mình chui vào huyệt mộ.

- Mày muốn gì?

Tô Vũ cười lớn, tiếng cười ha hả vang vọng khắp phòng học bỏ hoang, cuối cùng dần tan biến. Hắn ta mở miệng, giọng nói vừa lạnh vừa khàn.

- Tao chỉ muốn đòi lại danh dự của tao, những chuyện mà mày làm với tao trước kia tao nhớ không sót một chi tiết nào. Mày sỉ nhục tao, nhạo bán tao, cướp hết tất cả, tao sẽ làm như vậy với mày.

Đó là những gì hắn ta tự làm tự chịu, trách được ai. Hơn nữa lúc đầu chính Tô Vũ là người gây ra hiềm khích rồi khiêu chiến, chính Yến Huân cũng không phải là kẻ chủ mưu, là do hắn tự mình chuốc lấy, bây giờ còn mở miệng đổ thừa sao.

Yến Huân không muốn dài dòng, Lục Hữu Diên và Vương Nhậm cũng đã ngứa tay ngứa chân, gân cốt gần một năm không hoạt động cũng đến ngày dùng đến.

Đàn em của Tô Vũ dần dần bao vây lấy ba người bọn họ, dáng vẻ rất cẩn thận và từ tốn, không một chút oai phong nào, nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người kia Lục Hữu Diên chỉ cười nhạt.

- Mày nghĩ mày là ai? Hiện tại mày vẫn phải dựa vào người khác để đấu với tao, mày không xứng.

Đúng lúc này, một âm thanh từ phía cửa truyền đến, rất quen thuộc nhưng lời lẽ thì không mấy dễ nghe.

- Một con chó dựa hơi gia đình để ngông cuồng với thiên hạ thì có gì hay ho hả? Một lũ công tử bột các người cũng chỉ khua môi múa mép thôi, biết đếch gì chứ.

- Lưu Khang Hựu?

Cả ba đưa mắt nhìn sang, không chỉ riêng Lưu Khang Hựu mà còn có cả vài tên đàn em của anh ta.

Nhìn thấy hắn, đáy mắt Yến Huân hiện lên sự thích thú khó tả, tưởng nhân vật tầm cỡ nào, hóa ra quanh đi quẩn lại vẫn chính là hắn.

- Anh Lưu.

Tô Vũ đi đến vẻ mặt khác hẳn lúc trước, vui vẻ, chào đón, nồng nhiệt là biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Trông kinh tởm vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK