Yến Huân yên vị ngồi trên ghế, ban đầu nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của cô anh biết cô đang giấu mình cái gì đó, anh không muốn gắng gượng hỏi nhiều, chỉ có thể ngồi im bất động chờ cô.
Một lúc sau Viên Tịch bước ra từ phòng ngủ, trên người mặc một bộ đồ vô cùng lịch sự, chỉ là áo sơ mi cách điệu đơn giản và chân váy jean dáng dài, đeo thêm chiếc kính chắc chắn rất giống với phong cách tri thức trưởng thành.
Ngây người mất vài giây, Yến Huân chợt sực tỉnh, anh ho khan vài tiếng rồi đứng dậy.
- Đi thôi, ông nội đang chờ em.
Bước ra khỏi nhà, vừa hay đụng phải Hàn Diệp cũng đang đi đến. Nhìn thấy hai người bọn họ ăn mặc đẹp đẽ, đoán chắc là đang đi hẹn hò.
Hàn Diệp tươi rói đi đến trước mắt Yến Huân và Viên Tịch, giọng điệu không khỏi vui mừng.
- Ái chà, anh bình thường khô khan như vậy em không ngờ cũng có ngày anh hẹn hò, đi đâu vậy? Xem phim, khu vui chơi hay đi ăn?
Yến Huân chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác, trái ngược lại với vẻ nhiệt tình của Hàn Diệp, Viên Tịch đáp.
- Chị có vẻ thích xen vào chuyện người khác.
- Ai yo chị chỉ hỏi cho biết ấy mà, vậy thôi, không làm phiền hai người nữa. Tôi đi trước.
Nói xong thì khuất dạng, Hàn Diệp như vậy Yến Huân cũng quá quen, tính tình cô ở bên ngoài khá lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng đối với những người thân thiết như bọn họ Hàn Diệp sẵn sàng buông bỏ ngụy trang.
Cô trở về dáng vẻ là một cô gái hoạt bát lanh lợi, lâu lâu liền pha thêm sự đáng yêu. Riêng Yến Hoa lại khác, cô khá bánh bèo, khá dễ thương nhưng nội tâm rất mạnh mẽ. Trái với hai cô gái kia, Yến Huân cũng không biết nhận xét Viên Tịch là người thế nào, nhưng việc đó anh không quan tâm lắm, cô là người ra sao anh đều thích.
Yến Huân ôm eo Viên Tịch đi đến thang máy, cả hai im lặng chờ thang máy xuống tầng một. Trong lúc ấy, Viên Tịch chợt nghĩ đến câu nói của Hàn Diệp vừa mới đây, đi hẹn hò sao? Hầu như bọn họ chưa từng như vậy.
Xem phim cũng không, đi dạo phố cũng không, đi khu vui chơi càng không. Nơi gặp nhau cũng chỉ có ở trường và ở nhà.
- Đang nghĩ gì vậy?
Rất nhanh đã đến tầng một, anh với dáng người cao lớn ôm lấy cô, giọng điệu nhỏ nhẹ ôn tồn.
- Không có gì.
- Đừng giấu anh, anh sẽ suy nghĩ lung tung đó.
Viên Tịch ngẩng đầu nhìn Yến Huân, với dáng người nhỏ nhắn chỉ đứng ngang cằm anh, cô vẫn cố rướn người, đáp lại.
- Em chỉ suy nghĩ vài chuyện vặt thôi, nhất thiết phải nói ra à?
- Ừ, anh là bạn trai chứ đâu phải người dưng.
Cô biết nếu cô có suy nghĩ gì mà không thể nói thì chắc chắn anh cũng có suy nghĩ mà không thể nói. Cả hai đều trong một mối quan hệ nghiêm túc, không phải nói hết mọi chuyện là đã đủ tin tưởng nhau.
Yến Huân buông lời dứt khoát, Viên Tịch nghe xong chỉ thầm cười, mới như vậy mà đã muốn kiểm soát cô rồi sao, đúng là tham lam.
Ngồi trên xe do tài xế Ngô lái, Viên Tịch đã gặp anh ta vài lần, cũng coi như có chút quen biết. Anh ta có vẻ sợ Yến Huân, cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, mỗi khi cô ở một mình đều muốn bắt chuyện với cô. Viên Tịch đoán không lầm thì chắc là muốn nhờ vả gì đó, tăng lương chăng?
Xe đứng tại dinh thự, bước xuống xe Viên Tịch cảm thấy không khí khá sang trọng, dù đến đây vài lần nhưng vẫn có cảm giác gì đó là lạ.
Bỗng nhiên một người đàn ông lạ mặt cô chưa từng gặp bước ra, ăn mặc khá lịch sự, trên vai còn mang cặp sách, trên mặt còn đeo cả kính cận. Nhìn không mấy già dặn bao nhiêu, cũng không thể nói là ba anh được.
Anh ta gật đầu với Viên Tịch rồi đi mất.
- Yến Huân, anh ấy là ai vậy?
- Gia sư dạy thêm cho Tiểu Hoa, gần một tháng rồi.
Anh trả lời cô một chút mới sực nhớ ra.
- Em gọi người đó là "anh"? 35 tuổi rồi đó.
- 35?
- Sao? Tiếc vì lớn tuổi à?
Cô đưa mấy lườm anh một cái, giọng điệu lớn hơn lúc nãy.
- Luyên thuyên.
Một lúc sau Viên Tịch bước ra từ phòng ngủ, trên người mặc một bộ đồ vô cùng lịch sự, chỉ là áo sơ mi cách điệu đơn giản và chân váy jean dáng dài, đeo thêm chiếc kính chắc chắn rất giống với phong cách tri thức trưởng thành.
Ngây người mất vài giây, Yến Huân chợt sực tỉnh, anh ho khan vài tiếng rồi đứng dậy.
- Đi thôi, ông nội đang chờ em.
Bước ra khỏi nhà, vừa hay đụng phải Hàn Diệp cũng đang đi đến. Nhìn thấy hai người bọn họ ăn mặc đẹp đẽ, đoán chắc là đang đi hẹn hò.
Hàn Diệp tươi rói đi đến trước mắt Yến Huân và Viên Tịch, giọng điệu không khỏi vui mừng.
- Ái chà, anh bình thường khô khan như vậy em không ngờ cũng có ngày anh hẹn hò, đi đâu vậy? Xem phim, khu vui chơi hay đi ăn?
Yến Huân chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác, trái ngược lại với vẻ nhiệt tình của Hàn Diệp, Viên Tịch đáp.
- Chị có vẻ thích xen vào chuyện người khác.
- Ai yo chị chỉ hỏi cho biết ấy mà, vậy thôi, không làm phiền hai người nữa. Tôi đi trước.
Nói xong thì khuất dạng, Hàn Diệp như vậy Yến Huân cũng quá quen, tính tình cô ở bên ngoài khá lạnh lùng và khó tiếp cận, nhưng đối với những người thân thiết như bọn họ Hàn Diệp sẵn sàng buông bỏ ngụy trang.
Cô trở về dáng vẻ là một cô gái hoạt bát lanh lợi, lâu lâu liền pha thêm sự đáng yêu. Riêng Yến Hoa lại khác, cô khá bánh bèo, khá dễ thương nhưng nội tâm rất mạnh mẽ. Trái với hai cô gái kia, Yến Huân cũng không biết nhận xét Viên Tịch là người thế nào, nhưng việc đó anh không quan tâm lắm, cô là người ra sao anh đều thích.
Yến Huân ôm eo Viên Tịch đi đến thang máy, cả hai im lặng chờ thang máy xuống tầng một. Trong lúc ấy, Viên Tịch chợt nghĩ đến câu nói của Hàn Diệp vừa mới đây, đi hẹn hò sao? Hầu như bọn họ chưa từng như vậy.
Xem phim cũng không, đi dạo phố cũng không, đi khu vui chơi càng không. Nơi gặp nhau cũng chỉ có ở trường và ở nhà.
- Đang nghĩ gì vậy?
Rất nhanh đã đến tầng một, anh với dáng người cao lớn ôm lấy cô, giọng điệu nhỏ nhẹ ôn tồn.
- Không có gì.
- Đừng giấu anh, anh sẽ suy nghĩ lung tung đó.
Viên Tịch ngẩng đầu nhìn Yến Huân, với dáng người nhỏ nhắn chỉ đứng ngang cằm anh, cô vẫn cố rướn người, đáp lại.
- Em chỉ suy nghĩ vài chuyện vặt thôi, nhất thiết phải nói ra à?
- Ừ, anh là bạn trai chứ đâu phải người dưng.
Cô biết nếu cô có suy nghĩ gì mà không thể nói thì chắc chắn anh cũng có suy nghĩ mà không thể nói. Cả hai đều trong một mối quan hệ nghiêm túc, không phải nói hết mọi chuyện là đã đủ tin tưởng nhau.
Yến Huân buông lời dứt khoát, Viên Tịch nghe xong chỉ thầm cười, mới như vậy mà đã muốn kiểm soát cô rồi sao, đúng là tham lam.
Ngồi trên xe do tài xế Ngô lái, Viên Tịch đã gặp anh ta vài lần, cũng coi như có chút quen biết. Anh ta có vẻ sợ Yến Huân, cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi, mỗi khi cô ở một mình đều muốn bắt chuyện với cô. Viên Tịch đoán không lầm thì chắc là muốn nhờ vả gì đó, tăng lương chăng?
Xe đứng tại dinh thự, bước xuống xe Viên Tịch cảm thấy không khí khá sang trọng, dù đến đây vài lần nhưng vẫn có cảm giác gì đó là lạ.
Bỗng nhiên một người đàn ông lạ mặt cô chưa từng gặp bước ra, ăn mặc khá lịch sự, trên vai còn mang cặp sách, trên mặt còn đeo cả kính cận. Nhìn không mấy già dặn bao nhiêu, cũng không thể nói là ba anh được.
Anh ta gật đầu với Viên Tịch rồi đi mất.
- Yến Huân, anh ấy là ai vậy?
- Gia sư dạy thêm cho Tiểu Hoa, gần một tháng rồi.
Anh trả lời cô một chút mới sực nhớ ra.
- Em gọi người đó là "anh"? 35 tuổi rồi đó.
- 35?
- Sao? Tiếc vì lớn tuổi à?
Cô đưa mấy lườm anh một cái, giọng điệu lớn hơn lúc nãy.
- Luyên thuyên.