• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Huân đứng dưới nhà cô, cả người dùng chiếc xe hơi làm điểm tựa, xương quai hàm di chuyển tới lui, kẹo cao su trong miệng cũng dần dần không còn mùi vị nữa.

Một lúc sau vài làn gió hạ thổi qua, mang theo hơi mát phả vào mặt anh, thoáng chốc trong đầu Yến Huân lại hiện thêm vài dòng suy nghĩ.

Đúng lúc đang chần chừ có nên đi lên gặp Viên Tịch hay không thì một dáng người quen thuộc từ tòa nhà đi xuống, trên tay còn cầm một bịch nilong cỡ lớn.

Nửa đêm Viên Tịch dậy đi vứt rác, chưa kịp quay đầu đi lên đã gặp phải Yến Huân đang đứng chờ sẵn.

- Sao anh lại tới đây ? Không đi lên nhà sao ?

Viên Tịch hớn hở chạy về phía anh, trong mắt Yến Huân lúc này không còn sự khó chịu bực tức, mà trái lại, đã dịu đi mấy phần.

Yến Huân cất giọng, lời nói ấm cúng và nhỏ nhẹ, như đang sợ sơ suất một chút sẽ xảy ra chuyện.

- Nửa đêm nửa hôm, ra ngoài này làm gì ?

- An ninh ở đây nghiêm ngặt mà, không sao đâu.

Rõ ràng Viên Tịch thấy anh hôm nay có vẻ hơi lạ, muốn mở miệng hỏi có chuyện gì, nhưng thấy Yến Huân nhìn chằm chằm mình hồi lâu cô đã dập tắt luôn ý định đó.

Anh đứng đối diện cô, dáng vẻ cao ngạo che chắn trước một cô gái nhỏ bé, cảm giác của Viên Tịch lúc này là vô cùng chắc chắn và an toàn, cô muốn có một người như vậy ở bên dù là tương lai hay hiện tại.

Không rõ trong đầu Yến Huân nghĩ gì, anh vươn tay ra ôm lấy cô gái nhỏ bé vào lòng, mí mắt nghiền lại, tận hưởng cảm giác bình yên khi ở bên người mình thích.

- Huân, làm sao vậy ?



- Im lặng một chút, để anh bình tĩnh lại.

Bình tĩnh lại ?

Viên Tịch muốn ngay lập tức hỏi anh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng Yến Huân muốn yên tĩnh, cô cũng chỉ có thể làm theo.

Suy đi nghĩ lại, anh đang dùng người mình thích làm phương thuốc tinh thần và còn rất hữu dụng, càng dính với nhau thì sau này khó mà sống thiếu nổi nhau.

Khoảng chừng vài phút, tâm tình anh có vẻ đã ổn, Yến Huân mở miệng thỏ thẻ bên tai cô, cánh tay vẫn không ngừng siết chắc.

- Em gặp bà ta từ khi nào ?

- Hả ? Anh đang nói ai ?

- Mẹ kế của anh, em gặp bà ta từ khi nào ? Sao không nói với anh ?

Yến Huân lúc này mới buông lỏng cơ thể cô, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt long lanh nhưng đang cố tình che giấu của cô. Anh lúc này đang có một cảm giác chua xót nặng nề.

- Em không coi trọng anh sao ?

Viên Tịch như bị vu oan, cô ngẩng đầu phản đối.

- Tất nhiên là không ?

- Vậy bà ta hẹn gặp em, sao em không nói cho anh nghe ?



- Em... em chỉ cảm thấy chuyện này nếu nói cho anh nghe, sẽ không hợp tình hợp lý. Hơn nữa chúng ta khả năng cũng đâu thể tiến tới xa hơn được...

Chưa nói hết câu, Yến Huân đã đoán trúng tâm tư Viên Tịch.

- Em không phải không coi trọng anh, mà là không coi trọng mối quan hệ này. Đúng không ?

Thực chất Viên Tịch vẫn rất coi trọng, nhưng trong đầu cô lại nghĩ, mối quan hệ này không đi đến đâu, vậy nên tự mình biến nó thành không coi trọng.

Viên Tịch im lặng hồi lâu không trả lời, anh biết không chỉ riêng về khía cạnh này, mà còn có khía cạnh khác cần được quan tâm.

- Có phải tủi thân lắm không ?

Yến Huân nhẹ giọng an ủi, trầm ấm dễ nghe.

Viên Tịch nghe vậy ngẩng đầu lên, khóe mắt có chút ươn ướt.

- Cũng không hẳn.

Thấy Viên Tịch như đứa trẻ sắp khóc đến nơi, Yến Huân một lần nữa ôm cô vào lòng, đến nước này thì không cần truy cứu làm gì nữa.

Vốn dĩ Vương Lệ là cái gai trong mắt từ lâu, Yến Huân nhân cơ hội này phản đòn, mục đích là để đuổi bà ta ra khỏi Yến gia một cách vĩnh viễn, quan trọng hơn cả là đòi lại công bằng cho bạn gái anh.

Là do Yến Huân chưa tìm hiểu rõ cuộc nói chuyện của Vương Lệ và Viên Tịch. Thực chất khi đó ở quán cà phê, cả hai đã có cuộc đối đầu mẻ trán và vô cùng gay cấn, suýt chút nữa là đã nắm tóc nhau đến nơi.

Cũng may Viên Tịch không nể nang mới lành lặn trở về, nếu không mụ cáo già kia có lẽ đã hành cô nhập viện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK