Ông ấy giọng điệu nhã nhặn như một bậc trưởng bối, âm thanh không cao không thấp đi đến bên cạnh Viên Tịch.
- Cháu có phải là Viên Tịch không?
- Dạ... là cháu ạ.
Cô hơi bối rối nhưng vẫn lễ phép trả lời, tuy gặp nhau có một lần những Viên Tịch vẫn nhớ rõ dáng vẻ ôn nhu của ông.
- Thời gian qua ta bận nhiều việc, sức khỏe không tốt nên không thể cảm ơn cháu, nhờ cháu mà sức khỏe của ta có chuyển biến tốt, nếu không cái mạng già này bây giờ đang ở quỷ môn quan rồi.
- Dù sao cũng là một mạng người, tất nhiên cháu nên giúp ạ.
- Hôm nay mời cháu đến đây để cảm ơn cũng như để cháu biết ta quý cháu thế nào. Ta tổ chức tiệc ở dinh thự, cháu cứ thoải mái ăn uống nhé.
- Vâng ạ.
Ông nội đưa mắt nhìn Yến Hoa, thấy cả hai trạc tuổi bèn tò mò hỏi.
- Cháu có quen biết Tiểu Hoa nhà ta không?
- Bọn cháu học chung khối ạ.
- Vậy thì tốt, sau này nếu ở trường có chuyện gì thì nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp cháu.
- Vâng ạ.
Đối mặt với một người đàn ông gần 70 tuổi, Viên Tịch có chút e ngại nhưng cô vẫn cảm nhận rõ được tấm lòng của ông ấy dành cho mình không hề giả dối.
Ông nội được quản gia trong nhà dẫn đi chào hỏi khách quý, ở đây chỉ còn lại ba người, bầu không khí ngột ngạt cộng thêm sự im lặng của hai con người kia, Yến Hoa quả thực là không chịu nổi.
Chưa mở miệng phá tan bầu không khí, Lục Hữu Diên, Vương Nhậm cùng Hàn Diệp đi đến, ngoại trừ Viên Tịch thì 5 người kia đều là những cậu ấm cô chiêu, tiêu tiền như nước, giàu có hơn cô gấp vạn lần.
Viên Tịch không muốn để ý đến bọn họ, quay người đi chỗ khác, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm "lạnh lùng" đối với họ. Chỉ khi nói chuyện với người lớn tuổi thì cô mới buông bỏ sự lạnh nhạt kia.
Vương Nhậm đưa mắt nhìn Yến Huân, lúc ấy anh đang nhìn Viên Tịch, cảm thấy Yến Huân tuy nói lời cay độc với cô nhưng trái tim thì hoàn toàn ngược lại, muốn tác thành cho cả hai, chưa kịp mở lời thì tên khốn Lục Hữu Diên đã cướp lời.
- Cọp Cái, đi đâu vậy? Xinh đẹp như vậy có muốn làm bạn gái tôi không? Trái tim tôi nhiều ngăn, có thể để dành cho Cọp Cái một ngăn.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Lục Hữu Diên như hình viên đạn, có mặt anh ta ở đây khiến tâm trạng cô chỉ còn là số âm, nay lại dám trêu chọc cô, tưởng mình anh ta có thể trêu đùa tình cảm người khác chắc.
- Lắm mồm.
- Này, ngoài con Cọp Cái như cô ra thì hàng tá em vẫn xách dép chờ tôi đó hiểu không? Cô được tôi nâng niu như vậy mà không biết hưởng... haizzz, tôi buồn lắm đó.
Lục Hữu Diên chậc lưỡi, Viên Tịch lạnh mặt nhìn dáng vẻ kiêu căng của anh ta không vừa mắt.
- Tôi mặc váy, có thể sẽ không làm sưng mặt anh như hôm trước nhưng có thể làm sưng đồ đệ của anh đó biết chưa?
Dứt lời, Viên Tịch đưa mắt nhìn đũng quần của Lục Hữu Diên với ánh mắt ghét bỏ. Từng câu từng chữ mà Viên Tịch nói ra khiến Lục Hữu Diên không tin vào tai mình, cái biệt danh Cọp Cái cũng xứng với cô phết.
Anh ta đưa mắt nhìn Yến Huân, bề ngoài thì giả vờ thì thầm nhưng thực chất là cố ý nói lớn để cô nghe thấy.
- Cọp Cái này tôi đấu không thắng nổi, chắc chỉ có cậu thôi.
Yến Huân vẫn mang khuôn mặt lạnh băng nhìn Lục Hữu Diên, thật ra nội tâm trong anh đã dậy sóng, chỉ là kiềm chế quá mức nên Viên Tịch không nhìn ra.
Anh bước lên một bước đối mặt với Viên Tịch, khoảnh khắc này thật khiến 4 con người ở đây chờ đợi.
- Viên Tịch...
Cô không cho anh cơ hội, ngay lập tức ngắt lời.
- Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
Xung quanh phòng khác đều có bàn nhưng không ghế, đa số đều đứng chứ không ngồi, muốn nghỉ ngơi chỉ có thể ra bên ngoài vì ở đó có xích đu hay ghế ngồi, nhưng bên ngoài khá lạnh.
Yến Huân một lần nữa nắm lấy cánh tay cô, muốn ngăn cản cô rời đi, muốn ngăn cản việc cô tỏ ra lạnh nhạt với mình.
Ở cự li sát gần nhau, cảm nhận rõ từng hơi thở đang dồn dập và không đều của Yến Huân, Viên Tịch có chút bất ngờ.
- Viên Tịch, tôi...
Chưa kịp nói lời xin lỗi, Hàn Diệp đột ngột lên tiếng với giọng điệu vui vẻ hơn gió xuân.
- Anh Hàn Đông.
Hàn Đông - người đàn ông 23 tuổi có mái tóc màu nâu lạnh vừa đi du học ở nước ngoài về cách đây không lâu. Cũng là anh trai duy nhất của Hàn Diệp, cô chạy đến ôm lấy anh trai mình, tất cả mọi người ở đó đều hướng về phía anh ta.
- Mấy ngày không gặp, xinh hơn rồi.
- Về nước một cái là mất tắm mất tích, thời gian về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh đi đâu hả?
- Đi khám phá thế giới.
Người đàn ông này cũng có quen biết với đám bạn, chỉ là không quá thân thiết cũng ít khi gặp mặt. Hàn Đông đi đến nơi 5 người đang tụ tập, bất chợt một ánh mắt ngọt ngào lướt ngang qua.
Hàn Diệp có vẻ rất vui vẻ nhưng cô không biết vài phút trước mình đã làm điều gì tồi tệ.
Viên Tịch đưa mắt nhìn người đàn ông thanh tú chỉ mới 23, trong đáy mắt lộ rõ vẻ cuốn hút, anh ta quá đẹp trai rồi.
- Chào anh, mới về nước sao?
- Ừm, lâu rồi không gặp, lớn hết rồi.
- Nhìn anh già đi rồi.
- Nói bậy, chỉ mới 23 thôi mà.
Ngoài Hàn Diệp ra, người thân nhất trong 5 người chỉ có thể là Vương Nhậm, đứa em rể tương lai đang chờ đợi thời gian trôi nhanh để lấy vợ.
Hàn Đông đưa mắt nhìn Viên Tịch, ngay lập tức hai người họ chạm mắt nhau, mi mắt Viên Tịch bỗng giật lên vài đợt.
- Cô gái này là...
- Cô ấy là Viên Tịch, học sau em một lớp.
Hàn Diệp ngây thơ giải thích. Yến Huân đứng ở đó nhìn rõ ra ánh mắt say mê của Viên Tịch cũng như ánh nhìn không rõ ràng của Hàn Đông. Anh không nhịn được nữa, bây giờ mới biết tình cảm mình dành cho cô nhiều đến cỡ nào.
- Ra đây với tôi.
- Cháu có phải là Viên Tịch không?
- Dạ... là cháu ạ.
Cô hơi bối rối nhưng vẫn lễ phép trả lời, tuy gặp nhau có một lần những Viên Tịch vẫn nhớ rõ dáng vẻ ôn nhu của ông.
- Thời gian qua ta bận nhiều việc, sức khỏe không tốt nên không thể cảm ơn cháu, nhờ cháu mà sức khỏe của ta có chuyển biến tốt, nếu không cái mạng già này bây giờ đang ở quỷ môn quan rồi.
- Dù sao cũng là một mạng người, tất nhiên cháu nên giúp ạ.
- Hôm nay mời cháu đến đây để cảm ơn cũng như để cháu biết ta quý cháu thế nào. Ta tổ chức tiệc ở dinh thự, cháu cứ thoải mái ăn uống nhé.
- Vâng ạ.
Ông nội đưa mắt nhìn Yến Hoa, thấy cả hai trạc tuổi bèn tò mò hỏi.
- Cháu có quen biết Tiểu Hoa nhà ta không?
- Bọn cháu học chung khối ạ.
- Vậy thì tốt, sau này nếu ở trường có chuyện gì thì nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp cháu.
- Vâng ạ.
Đối mặt với một người đàn ông gần 70 tuổi, Viên Tịch có chút e ngại nhưng cô vẫn cảm nhận rõ được tấm lòng của ông ấy dành cho mình không hề giả dối.
Ông nội được quản gia trong nhà dẫn đi chào hỏi khách quý, ở đây chỉ còn lại ba người, bầu không khí ngột ngạt cộng thêm sự im lặng của hai con người kia, Yến Hoa quả thực là không chịu nổi.
Chưa mở miệng phá tan bầu không khí, Lục Hữu Diên, Vương Nhậm cùng Hàn Diệp đi đến, ngoại trừ Viên Tịch thì 5 người kia đều là những cậu ấm cô chiêu, tiêu tiền như nước, giàu có hơn cô gấp vạn lần.
Viên Tịch không muốn để ý đến bọn họ, quay người đi chỗ khác, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm "lạnh lùng" đối với họ. Chỉ khi nói chuyện với người lớn tuổi thì cô mới buông bỏ sự lạnh nhạt kia.
Vương Nhậm đưa mắt nhìn Yến Huân, lúc ấy anh đang nhìn Viên Tịch, cảm thấy Yến Huân tuy nói lời cay độc với cô nhưng trái tim thì hoàn toàn ngược lại, muốn tác thành cho cả hai, chưa kịp mở lời thì tên khốn Lục Hữu Diên đã cướp lời.
- Cọp Cái, đi đâu vậy? Xinh đẹp như vậy có muốn làm bạn gái tôi không? Trái tim tôi nhiều ngăn, có thể để dành cho Cọp Cái một ngăn.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Lục Hữu Diên như hình viên đạn, có mặt anh ta ở đây khiến tâm trạng cô chỉ còn là số âm, nay lại dám trêu chọc cô, tưởng mình anh ta có thể trêu đùa tình cảm người khác chắc.
- Lắm mồm.
- Này, ngoài con Cọp Cái như cô ra thì hàng tá em vẫn xách dép chờ tôi đó hiểu không? Cô được tôi nâng niu như vậy mà không biết hưởng... haizzz, tôi buồn lắm đó.
Lục Hữu Diên chậc lưỡi, Viên Tịch lạnh mặt nhìn dáng vẻ kiêu căng của anh ta không vừa mắt.
- Tôi mặc váy, có thể sẽ không làm sưng mặt anh như hôm trước nhưng có thể làm sưng đồ đệ của anh đó biết chưa?
Dứt lời, Viên Tịch đưa mắt nhìn đũng quần của Lục Hữu Diên với ánh mắt ghét bỏ. Từng câu từng chữ mà Viên Tịch nói ra khiến Lục Hữu Diên không tin vào tai mình, cái biệt danh Cọp Cái cũng xứng với cô phết.
Anh ta đưa mắt nhìn Yến Huân, bề ngoài thì giả vờ thì thầm nhưng thực chất là cố ý nói lớn để cô nghe thấy.
- Cọp Cái này tôi đấu không thắng nổi, chắc chỉ có cậu thôi.
Yến Huân vẫn mang khuôn mặt lạnh băng nhìn Lục Hữu Diên, thật ra nội tâm trong anh đã dậy sóng, chỉ là kiềm chế quá mức nên Viên Tịch không nhìn ra.
Anh bước lên một bước đối mặt với Viên Tịch, khoảnh khắc này thật khiến 4 con người ở đây chờ đợi.
- Viên Tịch...
Cô không cho anh cơ hội, ngay lập tức ngắt lời.
- Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
Xung quanh phòng khác đều có bàn nhưng không ghế, đa số đều đứng chứ không ngồi, muốn nghỉ ngơi chỉ có thể ra bên ngoài vì ở đó có xích đu hay ghế ngồi, nhưng bên ngoài khá lạnh.
Yến Huân một lần nữa nắm lấy cánh tay cô, muốn ngăn cản cô rời đi, muốn ngăn cản việc cô tỏ ra lạnh nhạt với mình.
Ở cự li sát gần nhau, cảm nhận rõ từng hơi thở đang dồn dập và không đều của Yến Huân, Viên Tịch có chút bất ngờ.
- Viên Tịch, tôi...
Chưa kịp nói lời xin lỗi, Hàn Diệp đột ngột lên tiếng với giọng điệu vui vẻ hơn gió xuân.
- Anh Hàn Đông.
Hàn Đông - người đàn ông 23 tuổi có mái tóc màu nâu lạnh vừa đi du học ở nước ngoài về cách đây không lâu. Cũng là anh trai duy nhất của Hàn Diệp, cô chạy đến ôm lấy anh trai mình, tất cả mọi người ở đó đều hướng về phía anh ta.
- Mấy ngày không gặp, xinh hơn rồi.
- Về nước một cái là mất tắm mất tích, thời gian về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh đi đâu hả?
- Đi khám phá thế giới.
Người đàn ông này cũng có quen biết với đám bạn, chỉ là không quá thân thiết cũng ít khi gặp mặt. Hàn Đông đi đến nơi 5 người đang tụ tập, bất chợt một ánh mắt ngọt ngào lướt ngang qua.
Hàn Diệp có vẻ rất vui vẻ nhưng cô không biết vài phút trước mình đã làm điều gì tồi tệ.
Viên Tịch đưa mắt nhìn người đàn ông thanh tú chỉ mới 23, trong đáy mắt lộ rõ vẻ cuốn hút, anh ta quá đẹp trai rồi.
- Chào anh, mới về nước sao?
- Ừm, lâu rồi không gặp, lớn hết rồi.
- Nhìn anh già đi rồi.
- Nói bậy, chỉ mới 23 thôi mà.
Ngoài Hàn Diệp ra, người thân nhất trong 5 người chỉ có thể là Vương Nhậm, đứa em rể tương lai đang chờ đợi thời gian trôi nhanh để lấy vợ.
Hàn Đông đưa mắt nhìn Viên Tịch, ngay lập tức hai người họ chạm mắt nhau, mi mắt Viên Tịch bỗng giật lên vài đợt.
- Cô gái này là...
- Cô ấy là Viên Tịch, học sau em một lớp.
Hàn Diệp ngây thơ giải thích. Yến Huân đứng ở đó nhìn rõ ra ánh mắt say mê của Viên Tịch cũng như ánh nhìn không rõ ràng của Hàn Đông. Anh không nhịn được nữa, bây giờ mới biết tình cảm mình dành cho cô nhiều đến cỡ nào.
- Ra đây với tôi.