“Chị mới là đồ không có mị lực. Chính vì chị không có đủ sức hút, cho nên mới khiến cho anh Trác Diệu chán ghét mà ly hôn với chị.”
Trịnh Vân gân cổ mà gào lên, bộ dạng giống hệt như lúc một con thú đang bị thương lại bị người ta nhẫn tâm đưa chân ra đạp mạnh vào miệng vết thương đang rỉ máu vậy. Từng lời nói, cử chỉ của Trịnh Lam đều tựa như một cái gai đâm vào mắt cô ta, khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Chị thấy tứ chi của em ngày càng phát triển, nhưng não bộ lại chẳng lớn lên được bao nhiêu nhỉ? Về vấn đề ly hôn của chị và Trác Diệu, có cần chị nhắc lại cho em rõ tình hình không? Người đưa ra đề nghị ly hôn trước là chị, người nắm thế chủ động cũng là chị. Cuộc hôn nhân này, Trác Diệu mới là người thua cuộc sau cùng.”
Trịnh Lam nói rồi đảo mắt nhìn qua Trần Thu Nguyệt đang mím môi đứng cạnh Trịnh Vân mà lạnh giọng cất tiếng:
“Mẹ, mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều không thể vãn hồi được nữa. Mặc kệ trước đây mẹ đối xử với con và em gái khác biệt như thế nào con đều sẽ không nhắc lại. Nhưng từ nay trở về sau, con sẽ không đứng yên chịu trận nữa. Con có cuộc sống riêng của mình, không thể lúc nào cũng để bản thân phải dính vào đống hỗn độn mà Trịnh Vân gây ra rồi mang cảm xúc tiêu cực trên mình mãi được. Hôm nay con xin phép dừng cuộc trò chuyện với mẹ và em gái tại đây. Lần sau nếu là để nói về chủ đề gì vui vẻ, con sẽ sẵn sàng tiếp đón.”
“Con xin phép lên nhà nghỉ trước. Hôm nay con hơi mệt.”
Trịnh Lam nói rồi trực tiếp tiên lên phía trước, mặc kệ Trần Thu nguyệt và Trịnh Vân đứng như trời trồng ở phía sau.
“Chị ta tỏ ra kênh kiệu với ai vậy chứ?”
Trịnh Vân tức đến mức nghiến lợi dậm chân, hoàn toàn không hay biết cuộc trò chuyện của ba người nãy giờ đã được Trác Diệu quan sát.
Anh cho là Trịnh Lam sẽ tới chỗ Hải Ly, cho nên liền đến chung cư Thiên Ân muốn đứng đợi đến khi cô trở về, thật không ngờ ngoài dự liệu lại nghe ngóng được nhiều chuyện bát quái như thế.
“Trịnh Vân.”
Sắc mặt Trác Diệu vô cùng không tốt, giọng nói của anh cũng lạnh đi mấy phần, mau chóng sải bước chân đến chỗ Trịnh Vân đang đứng.
“Trác Diệu?”
Thanh âm của anh là âm thanh trong mơ Trịnh Vân cũng muốn nghe thấy. Cho nên khoảnh khắc khi vừa nghe thấy anh gọi tên mình, cô ta liền không chần chừ mà quay người nhìn về phía sau.
Nhưng thứ chờ đợi cô ta lại không phải là một Trác Diệu dịu dàng mang theo vẻ mặt nhã nhặn. Gương mặt anh tuấn của anh lúc này lộ rõ vẻ tức giận, đằng đằng sát khí nhìn Trịnh Vân.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh trong bộ dạng thế này, khó tránh Trịnh Vân sẽ cảm thấy giật mình. Thậm chí cô ta còn cảm thấy có chút sợ hãi, hai chân nặng như đeo chì, tê cứng không thể tiến lùi linh hoạt như bình thường.
“Trịnh Vân, cô nên chú ý cách ăn nói của mình, đừng năm lần bảy lượt vô cớ đến tìm Trịnh Lam gây sự.”
Anh hoàn toàn không kiêng nể sự có mặt của Trần Thu Nguyệt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thẳng thừng buông lời cảnh cáo Trịnh Vân.
Trịnh Vân nghe thấy Trác Diệu quát mắng mình, lồng ngực cô ta liền nhấp nhô dữ dội. Hô hấp của Trịnh Vân trở nên vô cùng nặng nhọc, phải qua đi một lúc lâu cô ta mới chầm chậm lên tiếng:
“Em đã nói gì sai sao?”
Vừa nói hai mắt cô ta vừa ngân ngấn nước, tựa như chỉ cần Trịnh Vân khẽ chớp mắt một cái là bất kỳ lúc nào nước mắt cũng có thể chảy ra từ hốc mắt của cô ta.
“Cô làm gì sai? Còn cần tôi nói rõ?”
Trác Diệu rõ ràng không hề vui vẻ khi nói chuyện với Trịnh Vân. Cô ta đã không nể mặt Trịnh Lam, vậy thì Trác Diệu sẽ thay cô trả đũa, không cần phải câu nệ tỏ ra hòa nhã với Trịnh Vân làm gì.
“Cô đeo bám tôi không nói, lại còn đến đây hạ bệ Trịnh Lam sao? Vậy để tôi nói cho cô rõ, tôi và cô ấy có xảy ra chuyện gì đối với cô cũng không có quan hệ. Cho nên cảm phiền cô hãy bớt lo chuyện bao đồng đi, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Trác Diệu, con nói cũng nặng lời quá rồi. Con bé cũng chỉ là quan tâm chị nó cho nên mới làm như thế thôi.”
Trần Thu Nguyệt không đành lòng nhìn con gái cưng chịu ủy khuất, cho nên vội vàng lên tiếng giải vây cho cô ta.
“Trịnh Vân, cô có nghe qua câu lòng tốt dư thừa chưa? Nếu đây là sự quan tâm của cô dành cho tôi và Trịnh Lam, vậy thì phiền cô thu liễm lại. Hai chúng tôi đều chê phiền.”
Trác Diệu ngó lơ Trần Thu Nguyệt, tiếp tục chĩa mũi giáo về phía Trịnh Vân.