“Chị xác định… Thật sự là người bên cạnh phòng em cố tình treo món quà này lên cửa nhà em sao?”
Sắc mặt hiện tại của Trịnh Lam không tốt lắm. Trong mắt người khác, rõ ràng cô đã có được một món hời, nhưng Trịnh Lam đối với “món hời” này lại thấy không thể nào vui vẻ nổi.
“Chắc chắn là anh ta. Thị lực của chị là 10/10 đấy.”
Trần Nhu Nhu có vẻ rất tự tin vào độ nhạy bén thị giác của mình. Nghe được lời khẳng định từ bà chủ khu chung cư, đôi môi mỏng của Trịnh Lam liền mím chặt lại, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy quai cầm của chiếc hộp đựng bằng giấy kia.
“Cảm ơn chị. Em xin phép rời đi trước.”
“Ôi, vội vàng thế. Chị còn hơn nửa nồi chè đậu đỏ nữa lận.”
Trần Nhu Nhu thể hiện rất rõ sự rộng lượng muốn chia sẻ đồ ăn cho mọi người. Nhưng cổ họng Trịnh Lam bây giờ đã sớm cảm thấy đắng chát, e là nuốt nước thôi cô cũng nuốt không trôi, cho nên lịch sự cúi đầu cảm ơn ý tốt của Trần Nhu Nhu rồi nói lời tạm biệt mà quay trở lại căn hộ của mình.
“Không ngờ tới người tặng quà cho cậu lại là Trác Diệu. Anh ta làm sao thế, đột nhiên không nói không rằng, bày ra bộ dạng thần thần bí bí tặng trang sức cho cậu. Đây không phải là lãng tử quay đầu, là muốn “cua” lại cậu đấy chứ?”
“Không có khả năng.”
Trịnh Lam vừa nghe Hải Ly nói dứt câu, cô liền đanh giọng nói ra bốn chữ.
Trong suy nghĩ của cô, không có khả năng Trác Diệu muốn theo đuổi lại cô.
Càng không có khả năng, cô sẽ nghĩ đến chuyện lại cùng anh ở chung một chỗ.
“Ừ, ừ. Tớ cũng chỉ phỏng đoán linh tinh thôi mà, cậu nói không đúng thì chính là không đúng.”
Hiếm khi Hải Ly thấy tâm trạng của Trịnh Lam khó chịu và nghiêm nghị thế này, cho nên cũng thu liễm lại, không chọc ghẹo cô nữa.
“Vậy… Cậu tính xử lý món đồ này thế nào đây?”
Khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Hải Ly đã dự liệu được đáp án. Chỉ là muốn xác minh xem cô bạn thân của mình có chung suy nghĩ với mình hay không thôi.
“Tất nhiên là phải đem trả lại.”
Giả dụ món đồ này là do người quen như Lương Đông tặng, cô đã thấy không dễ chịu gì khi cầm lấy rồi. Bây giờ biết rõ kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lộn xộn này là chồng cũ, cô lại càng không có lý do gì để nhận lại món đồ này ở bên mình.
“Hải Ly, có lẽ mình sẽ phải chuyển nhà thôi.”
Tốt hơn hết là chuyển nhà trong đêm, để đề phòng Trác Diệu lại rình mò rồi bám đuôi theo cô nữa.
“Sai cũng là anh ta sai, là tên họ Trác kia không nói không rằng tự ý làm ra những chuyện gây nhiễu loạn cuộc sống của cậu. Tại sao cậu phải chịu thua anh ta, chịu thiệt để mình dọn đi chứ?”
Hải Ly cảm thấy thật khó hiểu, cũng thấy thật khó chịu. Thằng cha họ Trác kia đúng là thèm đòn đến phát điên rồi, nếu bây giờ hắn ta đang ở đây, nhất định cô sẽ không nương tay là đánh đến lúc mặt hắn nở hoa thì mới thôi.
“Mình đấu không lại anh ta.”
Chênh lệch thực lực giữa cô và Trác Diệu là quá lớn. Anh là thương nhân, không chỉ có bản lĩnh mà miệng lưỡi cũng vô cùng sắc bén, cô không tin mình có thể toàn thắng khi đối mặt với Trác Diệu.
Hải Ly không nói gì, giống như ngầm đồng ý với những gì Trịnh Lam vừa mới nói. Dù không ưa gì Trác Diệu, thế nhưng không có nghĩa là cô sẽ phủ nhận những ưu điểm của anh ta.
Trác Diệu là doanh nhân nổi tiếng ở Tân Thành, việc này không có gì cần bàn cãi nữa.
“Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ, vậy thì mình không có ý kiến gì. Khoảng thời gian này cậu không cần vội vàng tìm nhà mới, Đại Hòa sắp tới phải đi công tác ở Dung Thành một tuần. Cậu có thể đến ở cùng tớ, như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn.”
“Vậy đành làm phiền cậu vậy.”
Quan hệ giữa cả hai đã sớm thân thiết đến mức không cần phải nói lời cảm ơn. Bởi vì rắc rối sáng nay, cho nên hai người cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ra ngoài đi chơi nữa.
Trười vừa chập choạng tối, Trịnh Lam đã thu dọn một vali đồ. Sau đó cùng Hải Ly đi xuống đứng trước cổng vào chung cư, đặt một chiếc taxi trên app rồi chờ tài xế tới.
“Tối nay cậu muốn ăn gì? Tớ vào siêu thị mua ít đồ nấu cho cậu, xem như trả tiền nhà cho cậu đi.”
Trịnh Lam dùng giọng nói nửa thật nửa đùa đàm thoại với Hải Ly. Hải Ly vừa nghe thấy thế liền lắc đầu xua tay nói:
Thời tiết hôm nay đặc biệt oi bức, mới sáng ra Trịnh Lam đã cảm thấy ngột ngạt. Cô làm vệ sinh cá nhân xong liền đi tới tủ giày được đặt trước cửa ra vào, lấy đôi giày thể thao màu trắng của mình xỏ vào chân, sau đó nhẹ nhàng giúp sức mở cửa nhà ra, bước ra khỏi nhà không quên đóng cửa lại.
Mới sáng sớm, trên đường không có quá nhiều xe cộ lưu thông. Chạy qua chạy lại nhiều nhất cũng chỉ có mấy chiếc xe chở hàng lớn cùng một vài chiếc xe điện, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót râm ran.
Trịnh Lam thư thả đi bộ trên vỉa hè, trên đỉnh đầu cô là mấy tán cây đang đung đưa qua lại tạo ra tiếng xào xạc trong không khí.
Mặt trời còn chưa lên cao, như không khí đã vô cùng oi nóng. Trịnh Lam đi còn chưa được một ki-lô-mét đã phải thay đổi lộ trình quay trở về nhà Hải Ly.
Mùa hè là mùa cô ghét nhất trong năm, thật sự không thích cảm giác nóng nực một chút nào.
Sáng ra vừa mở mắt đã thấy sợi dây chuyền kia được đặt ngay ngắm trên chiếc bàn gỗ được kê cạnh đầu chiếc giường ngủ. Trịnh Lam mơ hồ không biết, cảm xúc tiêu cực đang trỗi dậy trong mình lúc này là do thời tiết hay do món quà khó nhận kia đây.