“Anh ta điên rồi sao?”
Trịnh Lam mở cửa bước vào nhà, lưng cô dựa vào cánh cửa gỗ, trừng lớn mắt mà há miệng quát.
Lúc trước không phải anh tránh cô như tránh tà à? Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, sao cô lại cảm thấy anh thay đổi một trăm tám mươi độ, cũng chẳng biết là trùng hợp hay cố ý mà cứ luôn lởn vởn trước mắt cô.
Khó khăn lắm Trịnh Lam mới dần dần ổn định hậu ly hôn để chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới. Vốn dĩ cô đã lên một kế hoạch thật tỉ mỉ, cách xa anh hết mức có thể, làm tất cả những gì mình muốn làm, sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng bây giờ bước đầu tiên trong kế hoạch là cách xa anh mà đã không thực hiện được, vậy thì làm sao các bước tiếp theo có thể diễn ra đúng kế hoạch đây?
“Không lẽ mình phải chuyển nhà sao?”
Trịnh Lam cau chặt chân mày rồi đưa tay lên bóp trán. Không được! Ý kiến này không khả thi chút nào.
Hơn nữa cô cũng đâu có làm gì sai trái với Trác Diệu, cần gì phải sợ hãi khi nhìn thấy anh chứ?
Càng nghĩ đầu Trịnh Lam càng thấy đau. Những lúc trạng thái tinh thần đang không tỉnh táo, càng nghĩ nhiều e là chỉ càng khiến con người ta đưa ra nhiều quyết định ngu dốt trong vội vàng, cho nên Trịnh Lam quyết định tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, nhanh chóng đi vào nhà tắm tẩy trang, tắm rửa làm sạch cơ thể rồi mới lên giường đi ngủ.
Đặt lưng xuống giường chưa đến năm phút đồng hồ cô đã lim dim thiếp đi. Lúc Trịnh Lam tỉnh lại cũng đã là sáu giờ sáng. Làm vệ sinh cá nhân xong, dọn dẹp lại phòng ốc cho sạch sẽ, đợi đến lúc cô đẩy cửa bước ra khỏi nhà để đi mua đồ ăn sáng cũng đã là sáu giờ ba mươi.
“Ôi.”
Cô vạn lần không ngờ tới việc vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt Trác Diệu. Trịnh Lam đưa tay lên vuốt ngực, cảm thấy linh hồn nhỏ bé của cô đã sớm bị bóng dáng to con của anh dọa cho bay đi chỗ nào mất rồi.
“Giật mình cái gì?”
Trác Diệu nhíu mày nhìn biểu cảm của cô, sau đó liền xoay người đóng cửa nhà lại.
Trịnh Lam không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Cô nhanh chóng sải bước đi về phía trước, cứ thế phớt lờ anh mà đi về phía thang máy.
Trịnh Lam bước nhanh đến mức cô cảm thấy hai chân quýu cả vào nhau, nhưng hiện tại cô cũng chẳng biết làm gì ngoài dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi vào trong thang máy, điên cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy lại.
“…”
Trịnh Lam cạn con mẹ nó lời!
Xuống tầng một? Muốn xuống tầng một mà nãy giờ vòng vo lên lên xuống xuống tận ba bốn tầng rồi? Người này là đang chơi cô có đúng không? Muốn cô say thang máy chết à?
“Chưa già đã yếu chân tay rồi nhỉ? Tôi thấy không chỉ tay mà mắt của anh cũng có vấn đề rồi đấy. Chữ số trên thang máy được in to như thế, chẳng lẽ anh nhìn đến ba lần cũng không nhìn ra được đâu là số một sao?”
Trịnh Lam ngứa ngáy ruột gan, không “khịa” anh một vài câu thì cô e là khó mà thỏa mãn.
Hừ! Cho anh đáng đời! Ai bảo anh là người cố tình khơi mào trước, muốn chơi cô.