“Sao cơ?”
Sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, phản ứng đầu tiên của Trịnh Lam chính là mở to mắt và há hốc mồm.
Đột nhiên sao anh lại đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa… Việc cô qua lại với ai, đối với anh mà nói cũng đâu có nửa điểm liên quan đâu, đúng chứ?
“Anh đang làm gì thế?”
Trịnh Lam nói rồi dùng sức đẩy tay mình lên vòm ngực rộng lớn của Trác Diệu. Nhưng sức của cô so với anh mà nói thì chính là lấy trứng chọi đá, chẳng những không lay chuyển được anh chút nào mà ngược lại bản thân cô còn cảm thấy có chút đau tay.
“Sao em không trả lời câu hỏi của tôi?”
Trác Diệu không cho cô bất kỳ một lời hồi đáp nào. Thứ anh quan tâm lúc này chỉ là vì sao Trịnh Lam lại trốn tránh không trả lời câu hỏi của anh mà thôi.
“Em không muốn trả lời. Cũng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.”
Trời sinh Trịnh Lam là người ăn ngay nói thật, cho nên trong lòng cô nghĩ cái gì thì cô sẽ thẳng thắn thừa nhận cái đó.
Tất nhiên Trác Diệu đối với thái độ không hợp tác này của cô sẽ cảm thấy không vui. Anh lập tức chau chặt chân mày, đem đầu mình cúi thấp xuống, vùi mặt vào gáy cô, sau đó liền há miệng cắn mạnh vào cổ cô một cái.
“Đau.”
Trịnh Lam bị anh cắn đau đến ứa nước mắt. Tay cô bắt đầu vung loạn xạ, không ngừng đập mạnh vào vai anh.
“Anh mau tránh xa em ra đi.”
Vừa đánh vừa mắng anh, nước mắt cô cũng bắt đầu lăn xuống ướt đẫm hai bên gò má.
Không phải hai người sắp sửa ly hôn sao? Sao anh lại có thể trắng trợn khi dễ cô như vậy? Trác Diệu cho rằng cô là người dễ bị bắt nạt sao?
“Em kháng cự?”
Trác Diệu híp nửa con mắt lại nhìn cô, rõ ràng là bóng tối đang bao quanh căn phòng, nhưng Trịnh Lam lại có cảm tưởng đôi mắt nah đang phát sáng, khiến cho cô không khống chế được phản ứng bản thân mà khẽ rùng mình một cái.
“Trịnh Lam, em vì tên họ Lương kia mà đẩy tôi ra xa sao? Vậy thì để tôi nói rõ cho em biết, tôi sẽ không bao giờ cho phép hôn nhân của tôi vì sự xuất hiện của người thứ ba mà đổ bể. Nếu em vì hắn mà ly hôn với tôi, vậy thì em đừng hòng. Em sẽ mãi mãi không thể nào thoát khỏi chức danh mợ chủ nhà họ Trác đâu.”
Càng nói, hành động của Trác Diệu càng trở nên nóng nảy. Anh thẳng tay kéo chiếc áo mỏng cô đang mặc xuống, lại cúi đầu cắn mạnh lên đầu vai cô.
“Anh đang hóa điên gì vậy? Trác Diệu, đi xuống khỏi người tôi mau.”
“Cho nên…”
Trác Diệu ấp úng nói gì đó Trịnh Lam không nghe thấy rõ. Qua đi một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy cô không còn kiên nhẫn đứng đợi anh nói nữa thì rốt cuộc Trác Diệu mới chịu mở lời:
“Cho nên em hối hận sao? Hối hận vì đã gặp tôi, hối hận vì đã kết hôn với tôi?”
Kết hôn rồi, cô cảm thấy hai người không hợp nhau, cho nên cô đã bắt đầu hối hận? Bắt đầu có ý định đá anh đi dễ dàng như đá bóng sao?
Ngay khi anh thốt ra câu hỏi kia, bầu không khí liền trở nên yên lặng đến mức đáng sợ. Không biết đã qua đi bao lâu, nhưng tận cho đến khi lòng bàn tay Trác Diệu đã đổ đầy mồ hôi thì anh mới lại nghe thấy thanh âm trong trẻo từ giọng nói của Trịnh Lam vang lên:
“Tôi chưa từng hối hận.”