“Sẽ không có chuyện anh tặng cho người khác đâu.”
Tông giọng Trác Diệu càng lúc càng hạ thấp, tay anh cũng từ từ buông bó hoa đang cầm trên tay xuống.
“Trời lạnh rồi, cậu nhanh vào nhà đi.”
Lương Đông nói rồi không chút cố kị mà nắm tay Trịnh Lam rồi thản nhiên lách qua người anh mà đi về phía trước.
“Trịnh Lam. Anh đã đợi em cả ngày hôm nay, nhưng đây là câu trả lời em dành cho anh sao? Em và cậu ta đã ở bên nhau rồi hả?”
“Ph…”. Truyện Mạt Thế
Lương Đông còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Lam đã nhanh miệng hơn cắt ngang lời anh ta:
“Tôi và Lương Đông chỉ là bạn bè. Còn tôi và anh… Cái gì cũng không phải. Cho nên từ nay về sau, anh đừng đến đây làm phiền tôi nữa?”
“Anh làm phiền em sao?”
Trác Diệu nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt chứa đựng sự thất vọng cùng tổn thương của anh khiến Trịnh Lam cảm thấy lòng mình nhộn nhạo, trái tim khó chịu tựa như đang bị hàng ngàn con côn trùng gặm nhắm.
Nhưng cô vẫn giả vờ không có chuyện gì xảy ra, kìm nén xúc cảm mãnh nhiệt nhất thời này, quay sang bên cnahj nhìn Lương Đông, chậm rãi gỡ tay anh ta ra rồi nói:
“Hôm nay cảm ơn cậu. Ngày mai cậu còn phải đến bệnh viện thực hiện ca mổ sớm, cậu cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lương Đông cũng thức thời, không làm khó dễ Trịnh Lam. Đợi đến khi bóng dáng cô đã khuất hẳn sau cánh cửa, Lương Đông mới đi đến đứng trước mặt Trác Diệu rồi lớn lối buông lời thách thức:
“Bây giờ anh có làm gì cũng vô ích thôi. Trịnh Lam đã quyết định sẽ buông tay anh rồi, sau này anh và cô ấy nước sông không phạm nước giếng, đừng mặt dày đến làm phiền cô ấy nữa.”
“Có liên quan hay không, không phải dựa vào anh nói mà được.”
Trác Diệu không chút cố kỵ, trực tiếp phản bác lại lời nói của Lương Đông.
“Cho là cô ấy thật sự đang thân thiết với cậu hơn, nhưng như vậy thì sao chứ?”
Trác Diệu ném bó hoa kia xuống đất, sau đó tiến lên nắm lấy cổ áo Lương Đông, kéo gương mặt anh ta sát lại gần mình. Khoảnh cách giữa hai người hiện tại đang hẹp đến mức Lương Đông có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở nóng rực của Trác Diệu phả lên da mặt mình, khiến anh ta cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Tôi là cô ấy có thể xem là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ tới lớn. Chưa kể đến chúng tôi còn là vợ chồng với nhau. So với một kẻ chỉ mới quen biết vài năm với cô ấy như anh, anh nghĩ mình có bao nhiêu phần trăm có thể chiến thắng tôi đây?”
Trác Diệu hoàn toàn không yếu thế. Quá khứ của anh và Trịnh Lam là lý do hoàn hảo để anh bấu víu vao, cũng đúng lúc là chỗ ngứa khó gãi dứt trong lòng Lương Đông, mỗi lần nhắc đến đều sẽ khiến anh ta cảm thấy không hề dễ chịu, cảm giác thua kém với đối thủ của mình thật sự cứ như một quả ớt hiểm cực cay, không dễ nuốt chút nào.
Lương Đông hít một hơi sâu để cố gắng bình ổn lại nội tâm đang xao động của mình, sau đó nhanh tay gỡ hai tay Trác Diệu đang nắm lấy cổ áo sơ mi của mình ra, khoai thai chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi mới lại bắt đầu tiếp tục câu chuyện:
“Như anh nói đấy. Anh và cô ấy là vợ chồng, nhưng cũng chỉ là đã từng thôi. Quá khứ sâu đậm thì sao chứ? Con người chúng ta đều là sống vì tương lai và hết mình ở hiện tại. Đồ cũ không dùng được so với rác rưởi chung quy cũng chẳng khác gì nhau.”
“Vậy sao? Tôi thế nào lại không nhìn ra, người có vẻ ngoài đạo mạo như bác sĩ Lương đây miệng lưỡi lại sắc bén như thế nhỉ? Tính dùng dao cứu người còn dùng miệng giết người sao?”
Trác Diệu tung hứng qua lại với Lương Đông vô cùng nhịp nhàng, hoàn toàn không chịu để bản thân vào thế yếu.
Rác rưởi sao? Anh không phải là người như lời nói của anh ta, vậy cần gì phải tức giận chứ?
“Để tôi chống mắt lên xem anh đắc ý được bao lâu. Mối quan hệ giữa chúng tôi sâu sắc hơn những gì anh tưởng tượng nhiều đấy, bác sĩ Lương ạ.”
Trác Diệu nói xong liền không chào hỏi Lương Đông một tiếng nào mà trực tiếp quay người rời đi. Chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ bé mà thôi, anh sẽ không vì anh ta mà cảm thấy vị trí của bản thân trong lòng Trịnh Lam đang bị uy hiếp.
Anh và cô sẽ có thời gian bên nhau cả đời. Còn Lương Đông… Còn có thể ở cạnh cô bao lâu chứ?
Xem như khoảng thời gian này là anh rộng rãi bố thí cho anh ta, cho anh ta chút cảm giác đnag ở trên thiên đường. Trèo cao thì ngã đau, Trác Diệu vô cùng thích thú khi nghxi tới biểu cảm của Lương Đông lúc sẽ bị anh đẩy từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục không đáy sâu vạn trượng.
Đóng sập cửa xe lại, Trác Diệu nghênh ngang lái xe rời đi, để lại một mình Lương Đông đứng trơ trọi. Ánh đèn xe lần lượt ẩn hiện lướt qua người anh ta, chiếu lên gương mặt Lương Đông, để lộ sắc mặt đang đỏ bừng vì giận dữ.
“Dựa vào đâu mà anh ta dám tự kiêu như vậy?”
Lương Đông không cam tâm cuộn tròn hai bàn tay thành hình nắm đấm, hô hấp của anh ta cũng dần trở nên dồn dập hơn.