“Trác Diệu, anh đừng đùa nữa.”
Trịnh Lam nghiêng đầu né tránh ánh mắt anh. Dù cho bề ngoài có tỏ ra lãnh cảm đến mức nào, thì sự thật không thể che dấu chính là mỗi lúc nhìn vào mắt anh, tim đang đập trong ngực trái của cô đều vô thức gia tăng thêm số lần co thắt. Nếu không lập tức né tránh, Trịnh Lam sợ bản thân mình sẽ bị giam hãm sâu trong đôi mắt ấy.
“Anh đang rất nghiêm túc.”
Trác Diệu nói rồi bất thình lình nâng tay Trịnh Lam lên, cúi đầu đem môi mình áp nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hơi ấm từ đôi môi anh như len qua từng tế bào mà chạy thẳng đến đại não Trịnh Lam, khiến cho cô bất giác khẽ rùng mình một cái, theo phản xạ thông thường vội vàng thu tay về.
“Chỉ trách anh nhận ra tình cảm quá muộn, trước đây là đối xử khôngt ốt với em. Đây là lần đầu anh có cảm giác này, có thể anh không thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo. Nhưng anh có thể học từ từ, cũng sẽ cố gắng để cho em những gì tốt đẹp nhất.”
Trác Diệu càng nói, biểu cảm trên gương mặt Trịnh Lam càng trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng càng lúc càng chuyển sang màu trắng xanh.
Những gì anh vừa nói tựa như một quả búa tạ gõ mạnh vào đầu cô, khiến cô vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy hoang mang về những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Trác Diệu mà cô quen biết bao nhiêu năm qua, anh chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm tình và dịu dàng thế này nhìn cô. Cho nên tạm thời, Trịnh Lam cảm thấy bản thân không thể nào tiếp thụ nổi.
Lương Đông từ phòng phẫu thuật trở ra, chào đón anh ta chính là một màn tỏ tình đầy kịch tính thế này.
Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Lương Đông vô thức tăng thêm vài phần lực, khiến cho gân xanh chằng chịt nổi lên trên mu bàn tay.
Nghe thấy tiếng động, Trác Diệu hơi quay người nhìn về phía cửa ra vào. Khi thấy người đẩy cửa bước vào là Lương Đông, thái độ của anh càng trở nên quyết liệt, nắm chặt lấy tay Trịnh Lam không buông, lại nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng trẻo, nâng môi cười nhìn cô rồi cất tiếng:
“Anh không ép em. Anh biết em cần thời gian để lại chấp nhận anh, nhưng anh có thể chờ. Anh chỉ muốn em biết, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chính thức theo đuổi em.”
Anh nói ra những lời này vừa là để Trịnh Lam chuẩn bị tinh thần cho những “đợt công kích” sắp tới của mình, vừa là để tuyên chiến với Lương Đông.
Chuyện Lương Đông có tình cảm với Trịnh Lam đã rõ như ban ngày, Trác Diệu cũng biết mình không thể nào kiểm soát được trái tim anh ta, yêu cầu anh ta lập tức tránh xa Trịnh Lam, không được có bất cứ tơ tưởng nào về cô nữa. Cho nên anh quyết định cạnh tranh công bằng, bởi vì Trác Diệu có tự tin bản thân sẽ là người chiến thắng.
Quen biết Trịnh Lam từ nhỏ đến lớn, anh từng là mối tình đầu của cô, cũng từng kết duyên vợ chồng với cô ba năm trời, không lẽ mối liên kết giữa anh và cô lại bị sự quen biết mấy năm ngắn ngủi giữa Trịnh Lam và Lương Đông đánh gục?
Điều này quá phi lý.
“Anh trở về công ty làm việc trước. Tối nay anh sẽ đến đón em đi ăn.”
“Không cần.”
Trịnh Lam không cần suy nghĩ đã vội vàng từ chối. Sự ấm áp của anh ập đến quá đột ngột, như một ngọn lửa đang cháy phừng phừng bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng, đốt cô rụi thành tro.
Một người chưa từng được yêu thương, đột nhiên lại được trao cho tình cảm, bản năng tự nhiên của người ta sẽ là hoài nghi và trốn tránh sự dịu dàng ấy.
Trịnh Lam cũng không ngoại lệ. Cô đang nghi ngờ sự dịu dàng của anh.
“Đều theo ý em.”
Trác Diệu không muốn làm căng mọi chuyện. Dù sao sau này hai người cũng còn nhiều thời gian, anh không cần thiết phải vội vàng.
Dục tốc bất đạt.
Lời khuyên của Trác Chính, bốn chữ này cứ như một lời ma chú xoáy sâu vào đại não anh, không ngừng lặp đi lặp lại, nhắc nhở Trác Diệu từ nay phải cẩn trọng, tiến từng bước nhỏ, tránh dọa sợ Trịnh Lam.
“Anh đi trước. Lần sau… Anh nhất định sẽ để em cam tâm tình nguyện cùng anh ăn một bữa cơm.”
Trác Diệu nói rồi sải bước rời đi, ngoài Trịnh Lam ra cũng không nói với ai lời tạm biệt, tựa như trong phòng lúc này chỉ có đúng hai người, hoặc nói cách khác là trong mắt anh hiện tại chỉ có Trịnh Lam, cho nên căn bản đều không để ý đến sự tồn tại của người khác.
“Tớ hoa mắt rồi có đúng không?”
Mãi một lúc lâu sau khi Trác Diệu rời đi, Hải Ly mới đưa tay lên dịu dịu mắt, sau đó quay qua nhìn Trịnh Lam. Thanh âm trong trẻo của cô ấy đồng thời cũng là tiếng chuông xua tan đi bầu không khí tĩnh lặng như tờ trong phòng từ nãy giờ.
“Ha.”
Trịnh Lam khẽ thở dài một tiếng rồi đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, trên gương mặt cô lúc này lộ rõ ra vẻ ảo não.
Gần đây liên tiếp đủ thứ chuyện ấp đến, khiến cho tâm trạng cô vô cùng bất ổn, hiếm khi có một ngày vui vẻ từ đầu đến cuối ngày.
Hải Ly cũng không muốn gây khó dễ cho Trịnh Lam, cho nên liền nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, quay qua nhìn Lương Đông rồi cất tiếng hỏi:
“Lương Đông, bây giờ tớ có thể xuất viện được chưa. Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khó chịu quá, tớ hít thở không thông.”
Vừa nói, Hải Ly vừa đưa tay lên vuốt cổ, bày ra bộ dạng như bản thân thật sự đang khó khăn trong việc hô hấp lắm vậy.
Lương Đông nhìn bộ dạng có chút buồn cười của Hải Ly, thâm trầm cùng căng thẳng ngự trị trên gương mặt tuấn tú của anh nãy giờ mới tạm thời được thu hồi lại, nhẹ nhàng cong môi cười rồi trả lời Hải Ly:
“Cái này còn phải hỏi xem ý kiến bác sĩ phụ trách thế nào. Để tớ tìm Trần Thịnh, kết quả thế nào sẽ báo với cậu sau.”
“Làm phiền bác sĩ Lương rồi. Xuất viện tớ mời cậu một bữa nhé.”
“Chuyện tụ tập này vẫn là nên để sau khi cậu sinh em bé đi. Thời gian cuối thai kỳ này cậu phải đặc biệt chú ý chăm sóc sức khỏe thân thể và tinh thần của bản thân.”
Dù không phải bác sĩ khoa sản, nhưng chút kiến thức cơ bản này Lương Đông cũng có thể nắm được.
“Bác sĩ các cậu đều cần trọng quá mức. Tớ cũng đâu yếu nhớt đến thế, mọi người đều quá lo lắng rồi.”
Không phải Hải Ly chủ quan, nhưng sức khỏe bản thân thế nào tất nhiên cô biết rõ, tự cảm thấy mọi người không cần vì một lần mình nằm viện mà nháo nhào lên như thế.
“Vậy tớ đi tìm Trần Thịnh. Lát nữa sẽ quay lại gặp cậu sau.”
Lương Đông nói rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Từ nãy đến giờ, tim ah ta không ngừng đập như trống làng. Từ lúc nhìn thấy động tác thân mật của Trác Diệu với Trịnh Lam, còn có lời tuyên bố hùng hồn của anh ta, trong lòng Lương Đông đã nổi lên một cỗ sóng. Phải kiềm chế lắm Lương Đông mới không xông lên đánh người.
Nhưng điều càng khiến anh ta để ý hơn là Trịnh Lam không tỏ ra chán ghét Trác Diệu. Phản ứng của cô chẳng qua chỉ là sự hoảng hốt, cho nên mới sinh ra sự bài xích nhất thời.
Cứ ngỡ lần này gặp lại, nhất định bản thân có thể theo đuổi Trịnh Lam, đường đường chính chính ở cạnh cô không phải dưới danh nghĩa bạn bè mà sẽ cùng cô tiến xa hơn, dắt tay cô bước vào một mối quan hệ nam nữ ngọt ngào.
Nhưng xem ra Lương Đông đã quá chủ quan, xem tương lai như một con đường được trết dầu trơn, cứ thể mà thuận lợi lướt thẳng. Hoặc là… Không phải do anh ta chủ quan, mà là do sự quay đầu của Trác Diệu đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ của Lương Đông mất rồi.