“Anh đã nghĩ nhiều rồi.”
Trịnh Lam nhanh chóng phủ định nghi vấn của anh. Cô không phải là người thích nói hai lời, cũng đã qua thời tuổi trẻ xốc nổi rồi, không còn khái niệm thích thì làm, không thích thì lại không làm nữa.
Nhất là chuyện hôn nhân đại sự, nếu như đã nghiêm túc nói ra lời muốn chia ly, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không vì bất cứ một lý do gì mà thu hồi lại. Trịnh Lam quan niệm trong tình yêu, lời tỏ tình có thể nói nhiều lần, thế nhưng lời chia tay thì lại có thể nói một lần.
Chính vì thế cô đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Ý định muốn ly hôn của cô không phải chỉ mới có trong ngày một ngày hai, mà đó là cả một quá trình đã kéo dài đằng đằng hằng năm trời, cô đã phải vật lộn với chính mình để đưa ra câu trả lời cô cho là thỏa đáng nhất cho tất cả.
Có lẽ, cô và Trác Diệu thật sự không thích hợp ở cạnh nhau.
Ở bên nhau ba năm, Trịnh Lam rốt cuộc cũng ngộ ra được một đạo lý: “Trong tình yêu, không chỉ người không được yêu mới đau khổ. Mà người không yêu cũng sẽ thấy rất mệt mỏi vì sự quan tâm, thân mật thái quá của đối phương.”
“Không hối hận thì tốt.”
Trác Diệu vừa nói dứt lời thì một chiếc xe Audi đã đỗ bên cạnh anh. Tài xế bước xuống khỏi xe mở cửa xe cho Trác Diệu, còn không quên cúi người cung kính nói:
“Giám đốc, mời lên xe.”
Trác Diệu đứng yên trong giây lát. Sau đó quay đầu qua nhìn cô rồi nói một câu cuối:
“Đi đường cẩn thận.”
“Anh cũng đi đường cẩn thận.”
Trịnh Lam lịch sự đáp lại lời anh. Mặc dù anh đối với cô trước nay không phải là kiểu nhiệt tình như lửa, thế nhưng thành thật mà nói, Trác Diệu đối với cô vẫn luôn thể hiện sự tôn trọng.
Chỉ là, sự tôn trọng của anh khiến cho cô có cảm giác quá mức lạnh lùng và xa cách. Làm cho Trịnh Lam cảm tưởng có lẽ không chỉ là khoảng thời gian ba năm đã qua, mà có khi cô dùng hết phần đời còn lại để theo đuổi cũng không thể nào đổi lấy một tấm chân tình từ Trác Diệu.
Trác Diệu cứng ngắc gật đầu với cô một cái, sau đó bước lên xe. Xe nhanh chóng lăn bánh, bóng dáng anh dần cùng với chiếc xe kia khuất xa khỏi tầm mắt của Trác Diệu.
[…]
“Con ép cô ấy sao? Mẹ, đây là cô ấy yêu cầu con ký vào đơn ly hôn. Ngay cả giấy tờ và chữ ký cô ấy cũng đã chuẩn bị chu tất hết rồi. Chính Trịnh Lam mới là người ném đơn ly hôn vào mặt con đấy?”
Trác Diệu không hiểu vì sao mẹ mình lại luôn công khai đứng về phía Trịnh Lam như vậy.
Không phải anh mới là con trai ruột của bà sao? Sự quan tâm và che chở thái quá của Kiểu Tư Vân khiến cho anh cảm thấy mình như con rơi con rớt, còn Trịnh Lam mới là đứa con gái mà mẹ mình dứt ruột sinh ra vậy.
“Trịnh Lam là người yêu cầu trước sao? Con… Con nói thật không vậy?”
Kiều Tư Vân nhìn thấy con trai mình mang gương mặt “ấm ức” mà phản bác lại những lời trách móc của bà, nhất thời cơn giận trong lòng bà liền lui đi, nhường chỗ hoàn toàn cho sự ngờ vực.
“Nếu không tin con, mẹ có thể trực tiếp đi hỏi cô ấy. Con không ép cô ấy gì cả, trái lại, cô ấy mới là người đang nôn nóng muốn ly hôn.”