• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em và anh ấy không có khả năng đâu ạ.”

Trịnh Lam thở dài đáp lại lời Trần Nhu Nhu. Sau khi xác nhận lại những gì Trác Diệu đã nói, Trịnh Lam mới có thể thở phào nhẹ nhõm, quyết định mấy ngày tới sẽ dọn về Thiên Ân.

“Không phải chứ? Anh ta từ bao giờ thì học được cách nhường nhịn vậy? Lại còn vì sự thoải mái của cậu mà lùi bước để bản thân chịu thiệt sao?”

Hải Ly vừa nói, hai mắt vừa lộ ra sự kinh ngạc.

“Trác Diệu dạo gần đây không biết ăn phải cái gì nữa, hùng hồn tuyên bố muốn theo đuổi tớ. Tối qua anh ấy còn pha cả nước đường đỏ cùng bánh ngọt gửi đến cho tớ.”

“Kỳ sinh lý của cậu anh ta cũng nắm được? Mấy năm chung sống không phải anh ta lén cài con chíp nào vào người cậu để theo dõi đấy chứ?”

“Suy nghĩ của cậu biến thái quá rồi.”

Trịnh Lam nói rồi dúi ngón tay trỏ lên cái trán trơn bóng của Hải Ly. Những chuyện mất mặt xảy ra ở siêu thị, cô tất nhiên sẽ không kể lại cho cô ấy.

“Cậu đừng vì chút dịu dàng này của tên họ Trác kia mà lại rơi vào lưới tình đấy nhé. Đàn ông khi muốn theo đuổi phụ nữ đều như thế, không tin tưởng được.”

Hải Ly nói rồi cầm ly sữa trên bàn lên nhấp một ngụm. Sau một hồi suy nghĩ, cô ấy đảo mắt rồi trầm giọng nói:

“Nhưng cũng không phải là tất cả đều như vậy. Lương Đông không hỏng, cậu có thể tin tưởng cậu ấy.”

“Nói mau! Lương Đông mua chuộc cậu bằng cái gì vậy hả?”

Trịnh Lam vừa nói vừa đưa tay nhéo hai má phúng phíng của Hải Ly, làm cô ấy la lên oai oái. Đời này ngoài Đại Hòa ra, e là chỉ có Lương Đông mới có diễm phúc để Hải Ly ca tụng hết lời như thế.

Hai ngày sau, Đại Hòa từ Dung Thành quay về Tân Thành. Trịnh Lam cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi quay về căn hộ của mình ở Thiên Tân.

Mới một quần qua đi mà trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng rồi. Lúc đẩy cửa bước vào nhà, bụi trong không khí còn hại Trịnh Lam phải che mũi ho vài tiếng.

Trời sinh bản tính ưa sạch sẽ, Trịnh Lam vừa cởi giày liền lập tức lao ngay vào dọn dẹp. Quay đi quẩn lại, đến lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường đã là năm giờ chiều rồi.

Trác Diệu cũng đã đến giờ tan làm. Trần Bân đảm nhiệm vị trí tài xế, thông qua kính chiếu hậu quan sát Trác Diệu đang ngồi vắt chéo chân ở phía sau, mắt dán vào mấy trang tài liệu, nhẹ giọng cất tiếng hỏi:

“Sếp đến chung cư Thiên Ân ạ?”

“Không. Đến Bích Lan Viên.”

Anh đã hứa sẽ không quay lại Thiên Ân quấy rầy cô, vậy thì nên giữ chữ tín, tránh gây mất hình tượng trong lòng cô, cũng đỡ kiếm phiền cho Trịnh Lam, hại cô phải chạy qua chạy lại đi tìm chỗ ở mới.

“Nhưng cô Trịnh đã trở lại căn hộ ở Thiên Ân. Sáng sớm hôm nay thám tử tư báo cáo lại, bảy giờ sáng cô ấy đã trở lại rồi.”

“Tôi biết.”

Mắt Trác Diệu vẫn không dời khỏi xấp tài liệu. Nhất cử nhất động của cô anh đều nắm rõ, đâu có gì qua được mắt của anh.

Trần Bân nhận được chỉ thị rõ ràng, cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp lái xe về Bích Lan Viên.

Từ khi Trịnh Lam rời đi, căn biệt thự vốn neo người nay lại càng trống trải hơn nữa. Chỉ còn lại Trác Diệu cùng dì Lưu và một vài người giúp việc sẽ làm việc theo ca trong ngày.

“Cậu chủ đã về. Đồ ăn tối đã chuẩn bị xong, cậu muốn ăn ngay không ạ?”

Dì Lưu hôm nay đặc biệt chuẩn bị nhiều món ăn, chính là vì gần đây bà cảm thấy Trác Diệu làm việc quá lao lực. Chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, ngay cả cô chủ Khả Hân cũng là bà chăm bẵm từ nhỏ, cho nên sớm đã coi Trác Diệu như người nhà, thành tâm mà đối đãi.

“Không cần dọn bữa tối. Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài.”

Đã rất lâu Trác Diệu không ra ngoài tụ tập. Cố Ngôn Dực vừa hoàn thành dự án ở nước Anh trở về, cho nên bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ gặp mặt.

Trác Diệu vào nhà tắm đổi trang phục, tuốt tát lại một chút rồi liền lái xe đi đến Đình Lan dung bữa tối. Một hội bạn thân bốn người, ba người đã đến từ trước, đều đang chờ đợi anh.

“Trác Diệu, nhanh qua đây.”

Trác Diệu vừa đẩy cửa bước vào phòng bao, Cố Ngôn Dực đã giơ tay gọi anh đi tới.

Vừa ngồi vào bàn, Hải Thành đã rót cho anh một ly rượu trắng, nhếch miệng cười rồi nói:

“Đến muộn, phạt một ly.”

“Xin lỗi, dạo gần đây tôi không uống rượu.”

Hiếm khi Trác Diệu từ chối. Hải Thành lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thu tay về, cũng không ép anh uống, chỉ mở lớn mắt nhìn anh rồi cất tiếng hỏi:

“Cậu cai rượu sao? Từ khi nào thế?”

“Từ hôm nay.”

Trác Diệu nói rồi rót nước trà Thiết Quan Âm từ trong ấm trà ra cái chén bằng sứ nhỏ, tao nhã nâng chén lên nhấp một ngụm trà.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhau nhìn chằm chằm vào Trác Diệu, mặt ai cũng viết rõ ba chữ: Không thể tin.

Tửu lượng Cố Ngôn Dực tốt nhất, từ lúc ngồi vào bàn, đây đã là chén rượu thứ tư. Anh ta nhấp một ngụm rượu, rượu chảy xuống cọng cay xè.

Cổ họng Cố Ngôn Dực cổn động, nhẹ nhàng đặt chén rượu nhỏ xuống mặt bàn bằng gỗ được lau chùi sáng bóng đến mức có thể dùng làm gương soi, híp mắt nhìn Trác Diệu đang ngồi bên canh mình mà cất tiếng hỏi:

“Vì lý do gì lại đột nhiên cai rượu thế?”

“Trịnh Lam không thích, nên sớm bỏ thôi.”

Lúc trước có cô bên cạnh, anh có thể tùy hứng uống say, chỉ vì tự tin bản thân thành ra bộ dạng gì cũng đều sẽ có cô dịu dàng chăm sóc. Bây giờ cô chạy mất rồi, dạ dày anh không được chăm sóc tốt. Chưa theo đuổi được vợ đã bị bệnh dạ dày hành đến chết đi sống lại, nên sớm bỏ bia rượu mới là sự lựa chọn thông minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK