• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sếp, toàn bộ các căn hộ ở tầng của thiếu phu nhân đều đã có chủ sở hữu rồi…”

Bây giờ cũng đã là giờ tan ca rồi, Trần Bân trong lòng thầm cảm thán sao Trác Diệu phải bóc lột sức lao động của anh ta đến cùng kiệt như thế chứ?

“Thứ tôi quan tâm chỉ là kết quả. Tôi không cần biết cậu làm như thế nào, thứ tôi quan tâm chính là cậu làm sao để mua được một căn hộ sát bên cạnh căn hộ hiện tại của Trịnh Lam cho tôi.”

Nghe thấy Trác Diệu kiên quyết như thế, Trần Bân trong lòng đã mắng anh ngang ngược đến trăm lần. Thế nhưng tất nhiên những suy nghĩ này anh ta cũng chỉ để trong lòng mà thôi, hoàn toàn không có ý định sẽ nói ra ngoài miệng.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm hết sức.”

Trần Bân thật sự cũng chẳng biết mình nên làm sao. Phương pháp tốt nhất để xử lý chuyện này trong êm đẹp có lẽ là lấy tiền đè người. Bởi vì Trác Diệu không thiếu tiền, cho nên Trần Bân cũng không phải đắn đo khi tung chiêu này ra.

“Chúng ta đi thôi.”

Tầm mười phút sau, Trịnh Lam đã thay xong trang phụ chỉnh tề mà bước ra phòng khách. Cô không trang điểm đậm, chỉ dặm chút phấn rồi tô một chút son.

“Đi thôi.”

Trác Diệu cũng không cố nán lại nhà cô làm gì. Vì dù sao sớm muộn hai người rồi cũng sẽ trở thành hàng xóm, anh sẽ còn vô vàn cơ hội để đường đường chính chính bước vào nhà Trịnh Lam.

Trịnh Lam cùng Trác Diệu nhanh chóng di chuyển ra khỏi nhà. Tất nhiên Trịnh Lam cũng rất biết cách phòng vệ khi sống một mình, cô cẩn thận khóa cửa nhà lại rồi mới theo Trác Diệu xuống xe.

Ngồi trên xe, hai người không nói chuyện với nhau câu nào cả. Trác Diệu thì chăm chú lái xe, còn Trịnh Lam thì cắm mặt vào điện thoại để không phải để ý đến người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

Đi được nửa đoạn đường, đột nhiên chuông điện thoại của Trịnh Lam reo lên. Nhìn thấy tên người gọi tới, Trịnh Lam có chút do dự, sau đó liền nhấn nút tắt máy.

Trác Diệu dù đang lái xe nhưng vẫn đủ tinh mắt để nhận ra hành động này của cô. Anh khẽ nhướn mày, đảo mắt nhìn Trịnh Lam rồi cất tiếng hỏi:

“Làm sao thế? Sao lại không nghe máy.”

“Về nhà rồi nghe sau.”

“Là ai gọi?”

Trác Diệu thấy cô không muốn mình biết được cuộc trò chuyện giữa cô và người mới gọi đến, cho nên trong lòng anh liền cảm thấy có chút khó chịu.

Trước giờ cô đâu bao giờ giữ bí mật bất cứ chuyện gì với anh đâu. Bây giờ đột nhiên sao lại thay đổi chứ? Còn bắt đầu học cách cất giấu bí mật rồi?

Một tràng chuông điện thoại lại vang lên, đối phương lại gọi đến. Trịnh Lam chỉ có thể thở dài rồi nhỏ giọng bắt chuyện:

“Tớ nghe đây.”

“Trịnh Lam, mọi người trong lớp hồi cấp ba của chúng ta đều đang tụ họp. Trần Thanh chuẩn bị kết hôn, muốn mời bạn bè một chầu rượu, cậu cũng đến chứ?”

“Trác Diệu, anh làm gì thế? Anh đang chạy quá tốc độ đấy, anh không biết nguy hiểm lắm sao?”

Khúc cua phía trước rất hay xảy ra tai nạn. Trịnh Lam không thể không bị tốc độ lái xe này của anh dọa cho kinh hồn bạt vía.

Nhưng Trác Diệu có vẻ như không muốn bỏ lời cô nói vào trong tai. Chẳng những anh không giảm tốc độ mà còn càng lúc càng tăng tốc.

“Trác Diệu.”

Lúc Trịnh Lam vừa dứt câu gọi tên anh cũng là lúc trong không gian vang lên một tiếng va chạm đến chói tai. Hai chiếc xe hạng sang đâm sầm vào nhau, tạo nên một tiếng “rầm” lớn như tiếng bom bi phát nổ.

Trịnh Lam nghe thấy tiếng tim mình đập thịch một tiếng to như tiếng trống làng, sau đó tầm mắt của cô cũng dần dần mờ đi, hai mắt tựa như dính bùn, nặng trĩu mà dần khép lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK