Người như thế phải được nâng niu chiều chuộng tỉ mỉ che chở mới phải, thế nhưng chân mày lại thâm trầm thực khiến người ta không thích.
Vi Nghị Kiệt đứng dậy nói: “Tôi xin giới thiệu, vị này chính là Phỉ Cẩm Phỉ thượng tá, là sĩ quan dưới trướng Cổ đại tướng.”
Phỉ Cẩm lộ ra nụ cười nhàn nhạt gật đầu chào, khi hắn nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm, đáy mắt khẽ giật nhẹ một cái thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức không ai phát hiện được.
Vi Nghị Kiệt lại giới thiệu những người trong phòng cho Phỉ Cẩm nhận thức.
Thời điểm giới thiệu đến Mai Truyền Kỳ, Phỉ Cẩm bắt tay cậu: “Hạnh ngộ.”
Lúc bắt tay, Phỉ Cẩm đột nhiên dùng sức nắm chặt.
Mai Truyền Kỳ bị đau, đang muốn phản công, đối phương lại chủ động buông ra.
Cậu thấy Phỉ Cẩm mặt không đổi sắc nở nụ cười ôn hòa, nhíu nhíu mày lại.
Nam nhân tên Phỉ Cẩm này dường như có địch ý với mình?
Nhưng từ trước tới nay mình chưa từng gặp qua hắn, đối phương không nên có địch ý mới đúng. Lẽ nào, vì thân phận đào binh nên Phỉ Cẩm mới có thái độ xem thường?
Không đúng!
Nếu quả thật xem thường, vậy cũng nên khinh bỉ chứ không phải căm thù.
Lúc Vi Nghị Kiệt giới thiệu đến Phong Tĩnh Đằng, ý cười trên mặt nhiều hơn mấy phần: “Phỉ Cẩm, cậu hẳn là biết Phong Tĩnh Đằng Phong Thượng tá? Hai người đã từng hợp tác qua một trận đại chiến rồi đấy.”
Ánh mắt Phỉ Cẩm khẽ động, cười nói: “Nguyên lai là Phong Thượng tá, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Vi Nghị Kiệt nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng: “Tĩnh Đằng, trận chiến đó nếu không phải Phỉ Cẩm vừa vặn đi ngang qua, cậu cũng không thể chiến thắng nhanh như vậy được đâu.”
Phong Tĩnh Đằng đưa tay phải ra, nhàn nhạt nói: “Phỉ thượng tá, ngài khỏe.”
Phỉ Cẩm cười nhìn Phong Tĩnh Đằng duỗi tay, liếc mắt về phía Mai Truyền Kỳ, nụ cười trên mặt bỗng nhiên trở nên sâu hơn, lập tức giơ tay nắm lấy: “Phong thượng tá, ngài gọi tôi là Phỉ Cẩm giống như Nghị Kiệt gọi là được.”
Đứng ở một bên, Mai Truyền Kỳ tất nhiên chú ý tới cái nhìn kia của Phỉ Cẩm. Cậu đoán tên này sẽ không phải là yêu thích Phong Tĩnh Đằng đi, sau đó thấy cậu đứng gần Phong Tĩnh Đằng như vậy, cho nên xem là tình địch, còn nảy sinh địch ý.
Đương nhiên, ngoại trừ trường hợp Phỉ Cẩm đơn phương yêu mến, có thể hắn ta đã từng có một đoạn tình yêu với Phong Tĩnh Đằng, sau này hai người tách ra, Phỉ Cẩm vẫn còn lưu luyến đối phương.
Mai Truyền Kỳ tưởng tượng Phong Tĩnh Đằng cùng Phỉ Cẩm trải qua một thời gian như thế, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bất quá nhìn biểu tình lạnh nhạt của Phong Tĩnh Đằng không giống như đã từng quen biết nhau.
Nghĩ tới đây, tâm tình nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Phong Tĩnh Đằng buông ra hắn tay: “Sau đại chiến kia, tôi hi vọng có thể được gặp mặt Phỉ Thượng tá, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hiện tại sẵn dịp gặp gỡ tại đây, tôi đối với ngài khi đó có thể bình tĩnh chỉ huy thuần thục các thao tác cơ giáp cảm thấy vô cùng kính phục, hy vọng có thể cùng ngài thảo luận một chút.”
Ý cười trong mắt Phỉ Cẩm khẽ dừng chốc lát, sau đó lập tức tươi cười: “Đương nhiên có thể.”
Vi Nghị Kiệt nghe câu nói đầy vẻ khách sáo của Phong Tĩnh Đằng, lên tiếng: “Này, uy uy, chúng ta tới đây là để giải trí, những chuyện về quân sự, hai người hãy tự hẹn thời gian khác để thoải mái thảo luận này nọ đi.”
Hắn khoát tay lên vai Phỉ Cẩm: “Đi nào, chúng ta tới quầy bar bên kia làm một ly đi.”
Phỉ Cẩm áy náy nhìn Phong Tĩnh Đằng, sau đó cùng Vi Nghị Kiệt đến quầy bar bên kia.
Phong Tĩnh Đằng thấy hai người họ đã đi, lập tức nhìn về phía Mai Truyền Kỳ, thấy cậu lộ vẻ mặt cổ quái nhìn mình: “Sao vậy?”
Mai Truyền Kỳ chần chờ đáp: “Lẽ nào trước đây hắn đã từng quen anh đi?”