Hai mắt đen láy chợt giật mình: “Sao thế?”
Mai Truyền Kỳ từ khuôn mặt anh tuấn kiên quyết của Phong Tĩnh Đằng quét xuống, ánh mắt thuận theo dòng nước lướt qua hầu kết gợi cảm, lồng ngực rắn chắc, rồi đến phần eo gầy gò, sau cùng đến hai chân tràn ngập sức mạnh.
Phong Tĩnh Đằng chú ý đến ánh mắt cậu, khóe miệng câu dẫn.
Mai Truyền Kỳ rũ mắt xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đến bồn rửa mặt: “Vào đánh răng.”
Cậu trét kem đánh răng, nghiêm túc chải.
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Anh thấy Mai Truyền Kỳ đang chăm chú đánh răng, đành phải quay đầu tiếp tục sự nghiệp tắm rửa.
Mai Truyền Kỳ dựa vào tấm gương trên vách tường, phản xạ hơi nước chiếu vào làn da mật ong của Phong Tĩnh Đằng, dưới ánh sáng bóng đèn, chiếu lên cơ thể dụ người, khiến toàn bộ thân thể trở nên vô cùng mê hoặc.
Cậu dần dần thất thần.
“Cậu còn nhìn nữa, răng cậu sẽ bị chải rớt ra hết.” Phong Tĩnh Đằng đột nhiên lên tiếng nói.
Anh xoay người, hài hước nhìn ai đó đang đứng trước bồn rửa mặt đang ngẩn người.
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đánh răng xong rồi đi ra ngoài, cũng không quay đầu đóng cửa phòng tắm.
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Lát sau, cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc nhìn Mai Truyền Kỳ đến bồn rửa mặt, mặt không biến sắc đi vào rửa mặt, sau đó liền ra khỏi phòng tắm.
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Không quá nửa phút, Mai Truyền Kỳ tiến vào rửa tay, rất nhanh liền rời đi.
Sau đó, cậu ra ra vào vào vài lần, không rửa tay thì là rửa mặt, Phong Tĩnh Đằng cũng cảm thấy da của cậu đã bị lột mất một tầng rồi.
Cuối cùng, anh không nhịn được nửa liền chạy đến bên cạnh Mai Truyền Kỳ hỏi: “Rốt cuộc cậu hôm nay bị sao thế?”
Mai Truyền Kỳ hai tay chống nạnh, chính diện quay mắt nhìn vào Phong Tĩnh Đằng, không tự chủ liếc xuống địa phương hùng vĩ đồ sộ kia, dường như là bị hâm nóng, thật nhanh rời mắt.
“Chỉ do uống nhiều thôi.” Cậu nhanh chóng đóng cửa phòng lại, cuối cùng cũng không vào nữa.
Phong Tĩnh Đằng dở khóc dở cười đứng tại chỗ, sau đó cúi đầu nhìn phía dưới của mình: “Không lẽ là bị giật mình?”
Bên ngoài phòng tắm, Mai Truyền Kỳ nằm nhoài lên giường, chôn mặt trong gối: “Mọe nó, thiệt là chủ ý khỉ gió.”
Cậu căn bản không làm được như lời Liên Trạch Dương nói thích liền thích, không nói tâm tình căng thẳng, hơn nửa còn rất bất tiện, cảm thấy mình như là con dê tự dâng mình lên chờ sói ăn thịt, thật ngu xuẩn.
Đặc biệt nhìn thấy vật thô to bên dưới Phong Tĩnh Đằng, càng muốn rút lui hơn
Điều quan trọng nhất, cậu cho là mình còn chưa hiểu rõ Phong Tĩnh Đằng, chưa đến mức độ hoàn toàn tín nhiệm, nếu muốn phát sinh quan hệ cần nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Mai Truyền Kỳ đột nhiên cảm giác đám bạn của mình thật sự rất hiểu rõ.
Bằng không sao họ biết được từ lúc cậu đăng ký kết hôn với Phong Tĩnh Đằng vẫn chưa lên giường, chẳng trách Liên Trạch Dương phải đóng vai bà mai để khuyên bảo.
Bất quá, cậu quả thật cô phụ tâm ý bọn họ.
Mai Truyền Kỳ vói tay lên đầu giường, cầm ‘đậu đậu đường’ Liên Trạch Dương đưa cho.
Kỳ thực lúc cậu lấy cái lọ này, cũng không phải thật sự muốn lên giường với Phong Tĩnh Đằng, mà vì thân thể của cậu quả thật đặc thù, nếu không cẩn thận ngày nào đó lên giường, ít nhất chai này cũng có thể cứu vãn được.
Mai Truyền Kỳ đem cái lọ ném dưới gối, quyết định chờ ngày mai giấu kỹ nó.
Phong Tĩnh Đằng từ phòng tắm đi ra, thấy Mai Truyền Kỳ đã đi ngủ.
Anh buồn cười nhếch miệng, không định gọi người dậy đi tắm, để cậu yên ổn ngủ một giấc.
Phong Tĩnh Đằng đến bên cạnh cậu, hôn lên mặt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ trong mơ cảm thấy ngưa ngứa, giật giật thân thể.
Sau đó, dưới gối lộ ra một cái lọ.
Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc, cầm lên nhìn: “Đậu đậu đường?”
Nghĩ là Mai Truyền Kỳ mua cho đứa nhỏ, liền bỏ ‘đậu đậu đường’ lên đầu tủ.
Nhưng Phong Tĩnh Đằng càng nhìn cái lọ càng cảm thấy không đúng, hầu hết những loại này đều là bình thủy tinh trong suốt, hoặc là hộp giấy dễ thương.
Anh mở nắp ra, tò mò nhìn thử, bên trong đựng đều là những viên thuốc màu trắng.
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.
Đây không phải đậu đậu đường, hẳn là thuốc mới đúng, nhưng đây là thuốc gì?
Sao Mai Truyền Kỳ lại đặt bên dưới gối?
Lẽ nào thân thể em ấy có vấn đề?
Phong Tĩnh Đằng không yên tâm, lấy một viên thuốc từ trong lọ ra, quyết định ngày mai cầm đi cho người giám định.
Ai ngờ, người giám định báo kết quả đây là thuốc tránh thai.
Phong Tĩnh Đằng nghe kết quả này, đầu tiên là ngẩn ra, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem như Mai Truyền Kỳ giúp người khác lấy thuốc cấm, dù sao Mai Truyền Kỳ cũng là nam nhân, căn bản không cần dùng thuốc tránh thai.
Hơn nữa, sau tối hôm ấy, anh cũng không thấy cái lọ kia nữa, càng nhận định là Mai Truyền Kỳ giữ giúp người khác.
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, chớp mắt một cái đã qua mười ngày, rất nhanh tới lúc ước định trận so tài trên trường đấu cơ giáp.
Trong khoảng thời gian này Mai Truyền Kỳ không ngừng luyện tập cơ giáp, bổ túc những thiếu hụt trong một năm bị giam không chạm qua cơ giáp.
Buổi tối ở nhà bồi đứa nhỏ, hoặc dẫn nhóc và Phong Tĩnh Đằng ra ngoài cùng bọn Lư Côn dùng bữa, lâu dần cũng thân thiết hơn.
Bọn Lư Côn đều là người hào sảng, không thích thù dai, đối với chuyện Mai Truyền Kỳ đã làm bọn họ sớm quên hết, hơn nữa còn bội phục thân thủ của Mai Truyền Kỳ, còn nói muốn tìm thời gian lên võ đài cũng cậu chính thức tranh tài một phen.
Mai Truyền Kỳ cũng dần biết rõ tính cách bọn họ, rất nhanh liền nhập bọn.
Đến ngày thi đấu, Mai Truyền Kỳ đặc biệt dậy sớm, chưa đến năm giờ đã dậy rửa mặt thay đồ.
Phong Tĩnh Đằng còn chưa rời giường nghe có tiếng động, từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Mai Truyền Kỳ đang thay quần áo, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu hôm nay dậy sớm thế?”
“Có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi tối có thể tôi không về ăn cơm được, lúc đó không cần truyền tin cho tôi, có lẽ tôi sẽ tắt máy.” Mai Truyền Kỳ đi tới trước gương, đội tóc giả vào.
“Ừm.” Phong Tĩnh Đằng sau khi bị đánh thức liền không ngủ được, hơn nữa anh cũng có chuyện trong người, đành đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra đã không còn nhìn thấy Mai Truyền Kỳ.
Anh nhướn mày, đi tới trước tủ quần áo lựa đồ.
Nghĩ đến Mai Truyền Kỳ lúc nãy mặc một bộ đồ màu đen nhàn nhã phối hợp với giày thể thao, vừa không quá cầu kỳ cũng không mất lễ nghi, liền lấy một bộ y hệt như thế mặc vào người.
…
Mai Truyền Kỳ sau khi rời khỏi biệt thự, đầu tiên đến tìm Tiêu Lập.
Vừa mở cửa ra, thủ hạ của Tiêu Lập cũng lập tức cho vào, đem xe huyền phù của cậu xuống tầng 7.
Tiêu Lập sớm chuẩn bị bữa sáng, chờ cậu đến.
Mai Truyền Kỳ ngồi bên cạnh Tiêu Lập, đợi Tiêu Lập bảo người xung quanh rút đi, mới tháo khẩu trang xuống hỏi: “Lần này cũng giống như những trận đấu trước không?”
Tiêu Lập nghe đến lần tranh tài này, ý cười càng nhiều, khiến vết sẹo trên mặt trở nên nhu hòa.
“Cậu không xem tin tức sao?” Hắn thấy Mai Truyền Kỳ nghi ngờ, lập tức xin lỗi nói: “Cậu hẳn không biết tin tức chúng tôi công bố đi? Chỉ có khách mua ghế VIP trong đấu trường mới có thể tham gia.”
Mai Truyền Kỳ nói: “Không biết.”
“Cậu không biết cũng không sao, cũng đều là tin tức đấu trường đã công bố, là video tranh tài cận chiến, và bảy ngày diễn ra trận đấu, thuận tiện cho khán giả đặt cược.”
Tiêu Lập uống một hớp cháo, tiếp tục nói: “Lần tranh tài này không phải là một đối một, mà là đội ngũ cùng đội ngũ tham gia thi đấu.”
Mai Truyền Kỳ lập tức nhíu mày: “Muốn tôi và người khác lập thành một đội? Vậy nếu như có người trong đội ngũ cố ý cản trở hoặc là…”
Tiêu Lập giơ tay ra hiệu cậu nghe hắn nói xong: “Cậu yên tâm, lần tranh tài này vô cùng công bằng, là người trong quân đội an bài, cũng không phải người của đấu trường.”
Mai Truyền Kỳ nghe thế liền yên tâm hơn nhiều.
“Lúc đó sẽ phân năm người cho cậu, để cậu lãnh đạo bọn họ, thử thách cậu về năng lực đánh cận chiến, năng lực lãnh đạo, còn có năng lực phân tích và năng lực bố trí, còn có năng lực chỉ huy,… và còn nhiều hạng mục nữa.”
Khóe miệng Mai Truyền Kỳ giật giật: “Sao tôi có cảm giác bọn họ đang chọn quân nhân toàn năng thế.”
“Cậu có lẽ cũng nghe Kim lão đại nói qua, sau khi vào quân đội bằng cách này, đều nhận những nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm, bọn họ tất nhiên phải chọn người cẩn thận, chẳng may chọn người không tốt, chẳng phải sẽ liên lụy đến toàn bộ đội ngũ, đúng không?”
Mai Truyền Kỳ gật gật đầu.
“Cậu là người Mai gia, lúc huấn luyện trong gia tộc, nhất định là được bồi dưỡng toàn năng, tôi tin rằng cậu có thể thông qua khảo hạch.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến quá trình huấn luyện trong gia tộc, ánh mắt tối sầm lại.
Năm đó thời điểm An thúc huấn luyện cậu, chỉ huấn luyện một số động tác cơ giáp đánh cận chiến, còn những phương diện khác, đều là cậu lén lút học lóm khi lão tổ tông huấn luyện người khác.
Mai Truyền Kỳ vừa nghĩ tới lão tổ tông và An thúc, liền không khỏi nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, dạ dày cảm thấy đau đau.
Cậu nhanh chóng quẫy đầu, chuyển đề tài về mình hỏi: “Vậy đối thủ của tôi là ai?”