Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng về phòng, quần áo cũng không thay liền trực tiếp nằm lên giường.
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày hỏi: “Cậu không thay đồ sao?”
Nhìn thấy bộ dáng này của Mai Truyền Kỳ, thật muốn lao vào đánh Ti Kiếm Đường một trận.
Cũng không biết Ti Kiếm Đường nói gì với cậu, khiến cậu trở nên mất tinh thần như thế.
Bất quá với tình hình này, Ti Kiếm Đường và Mai Truyền Kỳ hẳn không phải là gương vỡ lại lành.
Điều này khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.
“Không muốn động.” Mai Truyền Kỳ miễn cưỡng trả lời.
“Vậy tôi giúp cậu thay.”
Mai Truyền Kỳ không lên tiếng.
Cậu quả thực không muốn động.
“Không nói gì tôi xem như cậu chấp nhận.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn cậu giống như con rắn chuẩn bị ngủ đông, không muốn nhúc nhích, đành phải lấy áo ngủ ngồi vào mép giường, cởi quần áo của Mai Truyền Kỳ.
Lúc đầu anh không nghĩ gì, nhưng khi thấy cơ thể cậu dưới lớp quần áo, ánh mắt tối dần, ngón tay run lên nhè nhẹ.
Động tác của Phong Tĩnh Đằng bỗng trở nên chậm chạp hơn nhiều, nhìn lồng ngực trắng nõn dần dần hiện ra trước mắt, cuống họng liên tục lên xuống, ánh mắt càng lúc càng nóng rực.
Anh vất vả khắc chế ý muốn hôn đối phương, người đang nằm bên cạnh hoàn toàn không cảm giác gì, ngoan ngoãn giơ tay lên để anh dễ dàng kéo ống tay áo ra.
Tình cảnh này quả thực giống như mời gọi anh nhào tới thưởng thức vậy.
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng tối dần, trong mắt đều là cánh tay áo của Mai Truyền Kỳ.
Lúc kéo dây lưng xuống, nhìn thấy bộ vị được quần lót bao quanh, anh cũng không thể nào ngăn cản được dục vọng của bản thân.
Đột nhiên nhảy lên giường, đặt người dưới thân, chuẩn xác hôn lên đôi môi hằng đêm mong nhớ, cưỡng ép tách đôi môi bên dưới, đầu lưỡi liền vói vào điên cuồng hút mật ngọt.
Tay cũng không nhàn rỗi, một bên hôn một bên cởi bỏ quần áo.
Mai Truyền Kỳ ngẩn người ra.
Không nghĩ tới thay quần áo cũng bị chiếm tiện nghi.
Cậu hoàn hồn giận dữ, đưa chân muốn đá văng kẻ phía trên ra.
Đối phương đã sớm cảnh giác, đội nhiên vươn mình, nằm nghiêng một bên, sau đó ôm chặt người vào lòng mình.
“Tôi không biết tối nay em thế nào, cũng không muốn ép hỏi, nhưng tôi hi vọng em tin tôi, chủ động kể lại mọi chuyện tôi nghe.”
Giọng Phong Tĩnh Đằng trở nên khàn khàn, hô hấp ồ ồ, vỗ vỗ lưng Mai Truyền Kỳ: “Ngủ đi.”
“Anh…”
Mai Truyền Kỳ uốn người, Phong Tĩnh Đằng lập tức đè tay chân cậu, ngắt lời: “Em muốn tiếp tục chuyện lúc nãy, nếu muốn, tôi không ngại tác thành.”
Anh nhướn người ưỡn ưỡn hạ thân, để cậu cảm thụ lửa nóng dục vọng của mình.
Hạ thân Mai Truyền Kỳ đụng phải lửa nóng, cả người cương cứng lại, ngẩn đầu trừng mắt: “Khống chế tiểu huynh đệ của anh đi.”
Cậu không biết cái nhìn không chút lực sát thương này khiến Phong Tĩnh Đằng thấy cậu vô cùng câu nhân.
Anh kìm lòng không đặng cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn, khàn khàn nói: “Nếu em tiếp tục dùng ánh mắt này khiêu khích tôi, cẩn thận tôi sẽ ăn em đấy.”
Mai Truyền Kỳ cảm giác tiểu huynh đệ đối phương lại cứng hơn nữa, khóe miệng giật giật: “Có phải đã lâu rồi anh không giải quyết?”
Phong Tĩnh Đằng thâm ý cười: “Sao em biết tôi lâu rồi không giải quyết.”
“Ai hiếm lạ chứ.” Mai Truyền Kỳ lườm anh. 눈_눈
“Không muốn biết, vậy nhanh ngủ đi.” Phong Tĩnh Đằng che lại đôi mắt câu người kia.
Hai mắt Mai Truyền Kỳ bị che đi, cũng không muốn cùng anh nháo nữa, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên cạnh dần dần ngủ thiếp đi.
Phong Tĩnh Đằng nghe tiếng hít thở đều đều có chút cười khổ, người mình thích không biết khi nào mới thích mình.
Mai Truyền Kỳ ngủ một lèo cho tới hừng đông, nếu không phải bị thông tấn khí đánh thức chắc có lẽ cậu còn có thể ngủ nữa.
Cậu mở thông tấn khí lên, uy một tiếng.
“Kỳ ca, em đã về.” Một giọng nữ yếu ớt vang lên.
Mai Truyền Kỳ nghe giọng nói quen thuộc, nháy mắt tỉnh lại: “Quân Thanh?”
“Ừm.” Giọng Cố Quân Thanh suy yếu: “Kỳ ca, anh đang ở đâu? Em ở nhà sao không thấy anh và Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ không nói mình ở đâu: “Giọng em sao lại yếu thế? Thân thể còn chưa lành sao? Giờ em có ở nhà không?”
“Có, em đang ở nhà.”
“Chờ chút anh về ngay.”
Mai Truyền Kỳ ngắt máy, nhanh chóng thay quần áo, thấy Phong Tĩnh Đằng đang bưng bữa sáng lên: “Quân Thanh đã trở lại, tôi đi xem em ấy.”
Phong Tĩnh Đằng nháy mắt căng thẳng, thấy cậu đi tay không mới thả lỏng người: “Không định dẫn Nguy Nguy đi theo?”
Mai Truyền Kỳ nghĩ thân thể Quân Thanh còn chưa khỏe, lắc đầu: “Không.”
“Đi sớm về sớm.”
“Ừm.”
Mai Truyền Kỳ vừa đi, Phong Tĩnh Đằng lập tức mở máy truyền tin, chờ đối phương bắt máy lập tức hỏi: “Tử Hàng, cậu cùng Cố Quân Thanh trở lại A thành?”
“Ừm.” Lôi Tử Hàng chần chờ: “Anh có được Mai Truyền Kỳ chưa?”
Phong Tĩnh Đằng như quả bóng xì hơi, vô lực nói: “Cậu cảm thấy có khả năng sao? Hơn nữa Ti Kiếm Đường đã trở lại.”
Lôi Tử Hàng thấy boss mình bó tay, không khỏi buồn cười nói: “Vậy anh phải bám lấy hơn nữa, tôi phải rất nỗ lực mới khiến Quân Thanh đồng ý về quê lâu như vậy, nếu không phải cha mẹ em ấy gọi đến, chắc cũng sẽ không về sớm đâu.”
Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Vậy thật cảm ơn cậu.”
Vừa dứt lời, anh thấy ống quần mình bị kéo, cúi đầu lại thấy đứa nhỏ đang ngước nhìn mình.
Phong Tĩnh Đằng nén giọng hỏi: “Sao vậy con?”
Mai Nguy Hiểm hỏi: “Chú Phong đang gọi cho tên hỗn đản Lôi Tử Hàng à?”
Lúc nhóc đi tới cầu thang, nghe Phong Tĩnh Đằng gọi Tử Hàng, hơn nữa nhắc tên mama, cho nên nhóc khẳng định đối phương là Lôi Tử Hàng.
Nam nhân bên đầu kia nghe giọng đứa nhỏ, lập tức căng thẳng.
“Ừm.” Phong Tĩnh Đằng không định gạt nhóc.
Mai Nguy Hiểm hừ lạnh: “Con không thích hắn.”
Lôi Tử Hàng nghe những lời này qua máy truyền tin, bất đắc dĩ thở dài.
Đứa nhỏ nào cũng sẽ không thích người đã cướp mama của mình.
Phong Tĩnh Đằng xoa xoa mái tóc ổ gà: “Con không cần thích hắn, con chỉ cần thích ta là được, nhanh rửa mặt rồi đi ăn sáng đi.”
Lôi Tử Hàng: “…”
Mai Nguy Hiểm: “…”
Đứa nhỏ chu chu mỏ, mất hứng về phòng đánh răng rửa mặt.
Lôi Tử Hàng không nghe giọng đứa bé, có chút ghen tị: “Xem ra thằng bé rất thích anh.”
Phong Tĩnh Đằng đắc ý cười: “Có bản lĩnh, cậu làm đứa nhỏ thích mình đi.”
Lôi Tử Hàng xì cười: “Đừng đắc ý, ít nhất tôi cũng có mama nhóc, còn anh, có được baba nhóc chưa?”
Lời này như đụng phải chỗ đau của Phong Tĩnh Đằng: “Không nói cái này, thân thể Cố Quân Thanh thế nào rồi?”
Lôi Tử Hàng nhíu mày: “Sau khi tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu.”
“Cậu tốt nhất kiểm tra toàn thân cho cô ấy đi, xem thử trên người có vật gì khác nữa không.”
“Tôi biết.”
Phong Tĩnh Đằng lại nói: “Nếu như có thể, cậu tìm cớ ở lại phòng cũ của Truyền Kỳ thêm mấy ngày nữa đi.”
Lôi Tử Hàng nghe vậy, nhịn cười nói: “Được, tôi biết phải làm sao.”
Hai người tán gẫu vài câu liền cúp máy.
Phong Tĩnh Đằng thở dài một hơi, tiếp tục vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mai Nguy Hiểm đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà, vẫn còn chu chu miệng nhỏ, hiển nhiên vẫn để bụng chuyện của Lôi Tử Hàng.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mai Nguy Hiểm lon ton chạy tới, nhìn camera trước cửa thì thấy đám người Vi Nghị Kiệt và Lộ Thao đứng phía trước.
Nhóc cũng không mở cửa ngay, lúc tiếng chuông cửa vang lên lần hai, ấn bộ đàm nói: “Chào ngài, chủ nhân có việc đã ra ngoài, có việc thỉnh ghi lại lời nói, cảm tạ!”
Sáu người bên ngoài nghe giọng nói khả ái, ngẩn người.
Thịnh Hoa lấy lại tinh thần: “Tôi đã bảo trước khi tới hãy gọi cho Tĩnh Đằng, giờ thì hay rồi, một chuyến tay không.”
Hắn xoay người: “Mai chúng ta quay lại.”
Lộ Thao, Tiêu Ngạo, Vi Nghị Kiệt, Khương Tân Dụ buồn bực xoay người, chuẩn bị lái xe rời đi.
Nguyên bản ban đầu phấn khởi tới, không nghĩ mất hứng mà về.
Lúc này, Tống Văn Vũ cười: “Các cậu đều bị lừa rồi.”
Cái gì?
Năm người sững sờ.
Tống Văn Vũ đối diện cửa nói: “Nguy Nguy, ngoan, mở cửa cho chú vào nào.”
Bọn Vi Nghị Kiệt vừa nghe những lời ấy, lập tức hiểu vừa rồi mìn