Mai Truyền Kỳ vội vàng dùng hai tay hất những đồ vật đang bay đến, để tránh khỏi bị vật gì đó sắc nhọn bay vào mắt bọn họ.
Phong Tĩnh Đằng một tay che chở Mai Truyền Kỳ đi về phía trước, một tay dùng sức ngăn đám người trước mặt để chen vào.
Những kẻ đứng gần bọn họ nhất không hề ném đồ vật gì, nhưng đổi lại dùng quyền đấm cước đá, có nhiều lần đều đá phải khớp sau đầu gối Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng, nếu không phải hai người chống đỡ lại thì đã sớm ngã khuỵu xuống đất.
“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!” Tâm tình của mọi người vô cùng kích động.
Rất nhiều hài tử bị dọa đến oa oa khóc lớn, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều.
Nhân viên thu ngân thấy tình cảnh mất khống chế, liền mau chóng gọi quản lý, bảo an cũng nhanh chóng được điều động ngăn cản trận hỗn loạn này.
Phong Tĩnh Đằng đi tới quầy thu tiền, nhanh chóng kéo Mai Truyền Kỳ trèo lên trên.
Người phía dưới lại bắt đầu điên cuồng dùng vật phẩm ném tới.
Mai Truyền Kỳ đi tới quầy thu cuối cùng, thấy phía trước còn có một nhóm người đứng chặn liền không chút nghĩ ngợi giơ chân lên, đạp trên vai đám người đó rồi bước thật nhanh ra cửa.
Phong Tĩnh Đằng cũng theo sát ngay phía sau.
Mai Truyền Kỳ đi tới lối ra, từ trên vai đám người kia nhảy xuống thì vừa lúc có người dùng túi chứa đầy đồ đánh đến.
Cậu phản ứng nhạy bén bắt được cái túi đang bay tới, dùng sức kéo túi từ trên tay đối phương đoạt lấy, ánh mắt sắc bén khiến đối phương hốt hoảng vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Phong Tĩnh Đằng ở sau lưng vội kéo tay Mai Truyền Kỳ, nhìn thấy phía sau có hàng trăm người từ siêu thị chạy ra truy đuổi, nhanh chóng ngồi vào xe huyền phù của mình, phóng như bay rời đi, chỉ để lại một đám người đứng phía sau chửi rủa.
Hai người mãi cho đến khi lái xe quay về biệt thự mới ngừng lại.
Xuống xe, im lặng nhìn đối phương, thấy bộ dáng chật vật lẫn nhau không khỏi bật cười thành tiếng.
Mai Truyền Kỳ hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào cửa xe, hướng lên người Phong Tĩnh Đằng toàn là rau cỏ, áy náy nói: “Xin lỗi, liên lụy đến anh rồi.”
Trải qua sự tình hôm nay, cậu cảm thấy về sau vẫn là đặt mua thức ăn trên mạng thì tốt hơn.
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười: “Nếu thực sự nghĩ liên lụy đến tôi, vậy chờ tắm xong thì giúp tôi thoa thuốc, sau đó, buổi tối nấu ăn thật ngon là được rồi.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Không thành vấn đề.”
Rồi xoay người từ trong xe lấy ra một cái túi chứa đầy thức ăn.
Phong Tĩnh Đằng thấy trên tay cậu chính là túi ‘bảo vệ môi trường’ của siêu thị, hiếu kỳ hỏi: “Cậu mua cái gì trong túi vậy?”
“Là trước khi rời khỏi siêu thị, có người dùng cái túi này đánh, tôi chỉ thuận tay đoạt lấy thôi.” Mai Truyền Kỳ mở túi ra nhìn, bên trong tất cả đều là đồ ăn: “Ha! Chúng ta thật đúng là may mắn, bên trong đều là thức ăn, còn có một chút hoa quả nữa.”
Phong Tĩnh Đằng đi tới, đem túi cầm lấy: “Thật vừa lúc, không cần đi mua thức ăn nữa.”
Anh đi tới cửa, nhượng Mai Truyền Kỳ đem mắt và ngón tay nhắm ngay thiết bị nhận dạng, để sau này có thể thuận tiện ra vào biệt thự.
Hai người đi vào trong, đem đồ ném lên bếp, tiếp đó, cùng đi lên tầng ba, Phong Tĩnh Đằng nhường phòng tắm cho Mai Truyền Kỳ, còn mình thì đi đến nhà tắm trong phòng khách.
Nửa giờ sau, Mai Truyền Kỳ từ phòng tắm đi ra, liền thấy Phong Tĩnh Đằng quấn khăn nằm trên giường.