Mười lão binh trật tự xếp thành hàng đi hướng tân binh, thỉnh thoảng còn đổi vị trí cho nhau, như là đang lựa chọn đối tượng muốn khiêu chiến.
Mai Truyền Kỳ híp mắt, nhìn lão binh đang đi về phía mình làm một nam nhân khôi ngô, cao chừng hai mét, vô cùng khỏe mạnh, tướng mạo hung ác, thoạt nhìn là người không dễ đối phó.
“Lão binh đến chỗ ngươi dường như khó đối phó đấy.” Ô Lãng ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.
Mai Truyền Kỳ chỉ ha ha hai tiếng, ánh mắt không ngừng quét lên người nam nhân khôi ngô kia, trong lòng tính toán làm sao đối phó đối phương.
Mười lão binh vừa đến gần tân binh, không nói hai lời liền ném quyền qua, may mà các tân binh sớm đã có chuẩn bị, thời điểm lão binh vung quyền, lập tức phản ứng kịp thời né tránh công kích.
Sau khi Mai Truyền Kỳ né tránh nắm đấm lão binh khôi ngô kia, cậu nhanh chóng lẻn ra phía sau, ra chân đạp vào khớp gối đối phương.
Thân thể lão binh cường tráng như vậy, nếu đánh lên thân thể xem như bị thua thiệt, chịu đau chỉ có thể là mình, cho nên, công kích vào khớp xương mới khiến đối phương bị đau.
Sau gối lão binh bị đá một cước, nhất thời rên lên một tiếng, khụy gối xuống. Bất quá, dù sao hắn cũng trải qua trường kỳ huấn luyện, phản ứng tất nhiên nhanh hơn tân binh.
Nháy mắt khụy xuống, đột nhiên hắn xoay người ra quyền đánh về phía Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nhấc tay trái chặn lại, năm ngón bên tay phải như móng vuốt của hổ, nhanh chóng nắm lấy cổ họng lão binh.
Lão binh lập tức dừng động tác, khó tin cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm cổ mình.
“Ngươi thua rồi.” Mai Truyền Kỳ thoáng dùng sức, khiến lão binh nhất thời cảm thấy khó thở: “Người thua, không được cử động.”
Lão binh bị cậu nắm chỗ yếu, không thể không phục, gật gật đầu, thu hồi thế tiến công.
Vu Lân ở đằng xa xem cuộc chiến cười nói: “Ta đã nói Mai Truyền Kỳ khó đối phó, các ngươi lại không tin.”
Những lão binh bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, không tiếp tục phản bác nữa.
Mai Truyền Kỳ buông cổ lão binh khôi ngô, nhanh chóng xoay người, tấn công lão binh đang đánh nhau với Lưu Thăng.
Tên lão binh kia bị hung hăng đạp một cước, cả người lảo đảo lùi lại mấy bước.
Hắn nhanh chóng ổn định thân thể, nhìn thấy Mai Truyền Kỳ cùng Lưu Thăng chuẩn bị lấy hai chọi một, thao một tiếng, lần nữa ra quyền.
Lưu Thăng cũng không ngờ Mai Truyền Kỳ nhanh như vậy đã giải quyết lão binh, cũng vô cùng kinh ngạc cậu sẽ ra tay giúp mình.
Hắn vừa giận vừa sợ liền nghi vấn hỏi: “Mai Truyền Kỳ, ngươi làm gì vậy?”
Không phải là xem thường hắn, cảm thấy hắn đánh không lại lão binh đi?
Mai Truyền Kỳ biết hắn đang suy nghĩ gì, lập tức giải thích: “Hiện tại không phải là một chọi một, hơn nữa, đợi lát nữa huấn luyện viên tới, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng.”
Lưu Thăng vừa nghe, không nói gì nữa, hai đánh một, vô cùng thoải mái, hai ba cái liền đánh ngã lão binh.
Tiếp đó, Ô Lãng bọn họ có Mai Truyền Kỳ cùng Lưu Thăng gia nhập, ám chiêu lúc trước căn bản không dùng được, dễ dàng giải quyết xong tám tên lão binh còn lại. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tên lão binh cuối cùng ngã xuống đáng thương nhất, cũng thảm nhất, mười người công kích hắn, ngay cả sức phòng thủ cũng không có.
Chu Hồng bọn họ nhìn thấy các lão binh đều bị bọn họ đánh ngã xuống đất, vui mừng cười.
Tên lão binh cuối cùng ngã xuống quát: “Con mẹ nó, các ngươi mười người đánh một thì là anh hùng hảo hán gì!”
“Ai nói chúng ta là anh hùng hảo hán? Chẳng qua chúng ta chỉ là tân binh vừa đến sân huấn luyện cấp A báo danh mà thôi, lẽ nào ngươi không biết sao?” Mai Truyền Kỳ nói một câu làm tên lão binh kia suýt chút nữa tức đến thổ huyết.
Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn Ô Lãng bọn họ đang cười ha ha nói: “Trên người các ngươi có vết chân, nhanh chóng phủi sạch đi.”
Ô Lãng bọn họ vừa nghe, vội phủi sạch dấu vết trên người.
Ngay lúc này, Mai Truyền Kỳ tinh mắt phát hiện hai tên sĩ quan đứng đằng xa nhìn bọn họ, lập tức hạ giọng nói: “Huấn luyện viên đến, nhanh chóng xếp thành hàng.”
Ô Lãng bọn họ cũng nhìn thấy hai tên sĩ quan đi tới, vội xếp hàng ngay ngắn, che đám lão binh đang ngã trên đất phía sau.
Lão binh trên đất nghe huấn luyện viên đến, vội nhịn đau đứng dậy, ngay cả lão binh phía xa chạy tới tập trung xếp hàng.
Hai tên sĩ quan đi đến trước mặt tân binh, đầu tiên là đảo qua trên người các tân binh quân phục gọn gàng, sau đó nhìn lão binh dưới đất lần lượt đứng lên, lạnh giọng hét: “Vừa nãy các ngươi đang làm gì?”
Chu Hồng bọn họ bị sĩ quan hét một tiếng, toàn thân căng thẳng, không dám lên tiếng.
Các lão binh cũng rũ mắt xuống, không có mặt nói với huấn luyện viên rằng bọn họ bị tân binh đánh ngã, càng không có mặt nói bọn họ bị tân binh khi dễ.
“Tại sao không nói chuyện? Lẽ nào…”
Mai Truyền Kỳ nhìn cấp bậc trên vai tên huấn luyện viên kia, đột nhiên hô to một tiếng, ngắt lời đối phương: “Báo cáo, Trung tá.”
Triệu Trung tá nhìn về phía Mai Truyền Kỳ, bỗng híp mắt, qua vài giây mới mở miệng: “Ngươi nói.”
Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Báo cáo Trung tá, vừa nãy chúng ta chỉ xem các lão binh vận động nóng người.”
Lời này lập tức phủ nhận chuyện tân binh và lão binh đánh nhau.
Chu Hồng bọn họ yên lặng trong lòng dựng ngón tay cho Mai Truyền Kỳ.
Các lão binh: “…”
Có lão binh phụ họa: “Báo cáo Thượng tá, chúng ta vừa nãy đúng là làm vận động nóng người.”
Triệu Trung tá thấy bọn họ đều đã nói như vậy, cũng không tiện nói thêm gì, nhìn về phía các binh lính, quát lên: “Nghiêm, nghỉ.”
Các binh sĩ nhanh chóng xếp hàng, nghiêm, dừng lại.
“Hôm nay có tân binh gia nhập đội ngũ chúng ta huấn luyện, các lão binh vỗ tay hoan nghênh.”
Các lão binh nhanh chóng vỗ tay biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh.
Sau lượt vỗ tay, Triệu Trung tá hướng tân binh tự giới thiệu mình: “Ta là Triệu Uy, Triệu Trung tá, bên cạnh ta Niên Thượng Thanh, Niên thiếu tá, về sau chúng ta sẽ phụ trách huấn luyện các ngươi. Hiện tại, ta cho mười tân binh các ngươi phải chọn ra một đội trưởng, các ngươi cảm thấy ai thích hợp làm đội trưởng thì báo tên hoặc số hiệu của người đó ra. Từ nay về sau, người đó chính là đội trưởng của các ngươi, mà các ngươi sau này phải nghe theo mệnh lệnh của hắn làm việc, biết không?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Niên thiếu tá cùng lão binh nghe Triệu Trung tá nói, đáy mắt thoáng qua nghi ngờ.
“Đã biết.”
Triệu Trung tá nhìn Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Cho các ngươi hai phút để chọn đội trưởng, đội trưởng này không nhất định phải có nhiều bản lĩnh, cũng không nhất định là người đứng đầu trong đội các ngươi, chỉ cần các ngươi cảm thấy người này đáng giá tin cậy, đáng giá cho các ngươi phục tùng là được.”
Chu Hồng bọn họ vừa nghe, liếc mắt nhìn nhau, giống như là đã nghĩ đến muốn chọn ai làm đội trưởng, nháy mắt lẫn nhau một cái.
Mai Truyền Kỳ đứng đầu hàng ngũ cũng chớp mắt nghiêm túc suy nghĩ xem ai thích hợp làm đội trưởng của bọn họ nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy Ô Lãng tương đối thích hợp, lúc thường xử sự đều khá bình tĩnh, so với tám người còn lại, người này thích hợp làm đội trưởng nhất.
Hai phút trôi qua rất nhanh, Triệu Trung tá lên tiếng hỏi: “Các ngươi đã nghĩ kỹ ai là ứng cử viên phù hợp nhất chưa? Chỉ cần số phiếu nhiều nhất, vị trí đội trưởng sẽ do người đó đảm nhiệm.”
Mười tên tân binh đồng thanh nói: “Báo cáo Thượng tá, chúng ta đều nghĩ xong.”
Triệu Trung tá nhìn về phía Lâm Bằng đứng cuối hàng: “Số 33253, ngươi nói trước đi.”
Lâm Bằng đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Báo cáo, Trung tá, ta chọn số 33333, Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng.”
Mai Truyền Kỳ vừa nghe, hơi sửng sốt một chút.
Nói thật, cậu chưa từng nghĩ tới với tiếng xấu của mình, sẽ có người chọn cậu làm đội trưởng.
Triệu Trung tá nhíu mày: “Ngươi chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn.”
Triệu Trung tá chuyển qua nhìn Trần Chí: “Ngươi thì sao, ngươi chọn ai làm đội trưởng?”
Trần Chí lập tức lớn tiếng nói: “Báo cáo, Trung tá, ta chọn số 33333, Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng.”
Trong lòng Mai Truyền Kỳ càng kinh ngạc hơn.
Triệu Trung tá liền hỏi một câu: “Ngươi chắc chắn chọn hắn?”
“Chắc chắn.”
Triệu Trung tá nhìn Vương Cường bên cạnh: “Ngươi thì sao?”
Vương Cường trả lời: “Báo cáo, Trung tá, ta chọn số 33333, Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng.”
Triệu Trung tá hỏi qua ba người, cả ba đều chọn Mai Truyền Kỳ, liền nói: “Ta mới vừa nói qua, đội trưởng các ngươi lựa chọn không nhất định phải là người đứng đầu, chỉ cần các ngươi tự nguyện phục tùng người đó, nghe rõ chưa?”
Vương Cường lập tức nói: “Nghe rõ, Trung tá, ta vẫn chọn Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng.”
“…” Triệu Trung tá không nói gì nữa, nhìn về phía Ngô Hướng: “Ngươi thì sao?”
“Báo cáo, Trung tá, ta chọn số 33333, Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tiếp đó, Hoàng Đông, Lưu Thăng, Chu Hồng, Ô Lãng, Phùng Lâm Đào đều chọn Mai Truyền Kỳ, cuối cùng, Triệu Trung tá đứng trước mặt Mai Truyền Kỳ.