Xe huyền phù màu đen cao cấp rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi đứng bên trong đại sảnh tòa cao ốc kia, hai mắt chăm chú khóa chặt lên xe huyền phù.
Mai Truyền Kỳ bước ra khỏi xe liền thấy một vài thanh niên dáng vẻ lưu manh đi lại gần, khóe môi khẽ nhếch, đóng cửa xe, hướng bọn họ đi tới.
Vài tên trẻ tuổi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đi tới, nhanh chóng căng chặt thần kinh, bất tri bất giác đứng thẳng người.
Cũng không thể trách bọn họ sốt sắng như vậy, trang phục trên người Mai Truyền Kỳ thực sự khá giống lão đại bang hội, trang phục màu đen nhàn nhã, trên mặt mang kính râm cũng liền thôi, cố tình trên đầu đầu lại trụi lủi, hơn nữa, khóe môi còn nhếch khẽ lên, khiến cho bọn họ không hiểu sai cũng không được.
“Kim lão đại bảo tôi tới tìm Lập ca.” Mai Truyền Kỳ đơn giản nói.
Kim lão đại ở Hắc Sắc ngục giam là một tội phạm lớn, vì một lần ẩu đả mà hai người kết thành anh em.
Sở dĩ hiện tại cậu đứng ở đây là vì sớm lên kế hoạch từ khi còn trong ngục, cũng không phải thực sự giống như đã nói với Mai Chấn Đông là sẽ ngoan ngoãn ở nhà ‘dưỡng lão’.
Mấy gã nam tử trẻ tuổi nghe đến tên Kim lão đại, sắc mặt ngẩn ra, một tên trong đó nhanh chóng mở ra thông tấn khí báo cáo việc này, sau khi được sự đồng ý, liền dẫn Mai Truyền Kỳ đi vào tòa cao ốc.
Mai Truyền Kỳ đi vào cao ốc, liền quan sát cảnh vật xung quanh, bởi vì ánh sáng vô cùng mờ ảo, chỉ có thể loáng thoáng thấy những người xung quanh trong tay đang cầm súng laser.
Mọi người thấy Mai Truyền Kỳ đến, đều dồn dập hướng bên này dò xét.
Mai Truyền Kỳ phảng phất như không phát hiện những ánh nhìn bất thiện này, theo một tên trẻ tuổi đi xuống tầng ngầm thứ bảy.
Đi ra thang máy, trước mặt đụng phải một gã trung niên đeo khuyên mũi kim sắc, hơn nữa ngữ khí phi thường không kiên nhẫn hỏi: “Là ai muốn tìm Lập ca?”
Tên trẻ tuổi nhìn thấy gã trung niên này, vội vã vọt đến một bên, cung kính nói: “Thái ca, chính là hắn muốn tìm Lập ca.”
Nghiêm Thái ánh mắt lợi hại rơi trên người Mai Truyền Kỳ, thấy đối phương không tháo kính râm, cảm thấy có chút khó chịu: “Tìm Lập ca có chuyện gì?”
Mai Truyền Kỳ không sợ hãi chống lại đôi mắt kia: “Tôi có chuyện cần nói, nhưng chỉ nói với một mình Lập ca.”
Nghiêm Thái hừ lạnh: “Lập ca há lại là người mày muốn gặp thì có thể gặp sao?”
“Là Kim lão đại bảo tôi tới tìm anh ta. Thế nào? Kim lão đại không ở nơi này, các ngươi cũng không cần nghe lời hắn nữa?”
Nghiêm Thái tức giận: “Mày bớt gây xích mích sinh sự đi! Mày nói Kim lão đại bảo mày đến tìm đến Lập ca, vậy liền lấy bằng chứng ra, ai mà biết lời mày nói là thật hay giả.”
Mai Truyền Kỳ bình tĩnh nói: “Chỉ cần Lập ca sau khi nhìn thấy tôi, liền biết lời của tôi là thật hay giả.”
Đúng lúc này, có người từ trong phòng đi ra: “A Thái, Lập ca kêu tiểu tử này tiến vào.”
Nghiêm Thái hung hăng trừng mắt Mai Truyền Kỳ, bất đắc dĩ đem người dẫn tới căn phòng cuối cùng bên trong đại sảnh.
Phòng khách bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một bộ salong để tiếp khách, đang ngồi ở trên ghế chính là một gã có vóc người vô cùng khôi ngô, trên mặt mang một vết sẹo rất lớn, thoạt nhìn có chút sợ hãi, đặc biệt cặp mắt mang theo tơ máu kia, quả thực tựa như dã lang nhìn thấy con mồi, cực kỳ ác liệt.
“Tiểu tử, ngươi dám một thân một mình tới nơi này, ta có phải là nên nói một tiếng bội phục không?”