Nam nhân cường tráng bỏ hài tử trên giường, không nhịn được đá đá cơ khí dị thú dưới chân: “Con bà nó, con chó này là như thế nào đây? Làm sao vẫn đi theo chúng ta được?”
Từ khi bọn họ ôm Mai Truyền Kỳ lên xe huyền phù, con chó này cũng chủ động bò lên xe, một mực đi theo đến đây. Hơn nữa có đuổi cũng đuổi không đi, cũng nổ súng đe dọa nhưng nó lại không sợ hãi đứng yên nhìn bọn họ.
Cơ khi dị thú ngẩn đầu nhìn nam nhân cường tráng: “Meow~~~”
Khóe miệng nam nhân cường tráng giật giật: “Mịa nó, con chó này kêu như mèo a.”
Đứng ở trước cửa nam nhân gầy gò móc một cây súng từ trong người ra: “Tao thấy hay là một phát giết nó, tao sợ nó làm bại lộ hành tung của chúng ta.”
Nói xong, hướng cơ khí dị thú bấm cò, một tia sáng trắng phát ra từ nòng súng, đánh vào trên người cơ khí dị thú tạo thành tiếng ‘Ầm’.
Hai nam nhân cho là sẽ thấy tình cảnh đầy huyết tinh, không nghĩ tới con thú kia không chút thương tổn đứng trước mặt bọn họ meow meow gọi.
Bọn họ đều sững sốt.
Nam nhân cường tráng suy đoán: “Này không lẽ là cơ khí dị thú loại tân tiến nhất đi? Tao nghe nói loại dị thú này cùng thú nuôi thông thường cũng không lớn hơn bao nhiêu, không sợ nước, không sợ súng, còn có thể nạp điện bằng năng lượng mặt trời, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, vô cùng trung thành. Nghe đâu…”
Nam nhân gầy gò không chờ gã nói xong, liền ngắt lời: “Được, quản nó là thứ gì, chỉ cần không gây trở ngại là được. Lý Kinh, mày ở đây trông chừng đi, tao đi lấy đồ ăn, lát nữa ông chủ sẽ tới.”
Lý Kinh gật đầu, đợi đồng bọn đi, gã lập tức ngồi bên giường ngủ gật.
Hôm qua canh giữ một đêm trong rừng cổ, hiện tại lại thư giãn, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Gã không phát hiện đứa bé trên giường có dấu hiệu tỉnh lại.
Mai Nguy Hiểm chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng cũ kỹ, hơn nữa bên cạnh giường có một nam nhân xa lạ đang ngồi ngủ gục.
Nhóc nháy mắt tỉnh lại, theo bản năng hướng sâu bên trong giường. Nhớ lại trước đó nhóc đang cùng các bạn nghịch nước, lúc đang hưng phấn nhất đột nhiên mọi người đều ngất xuống đất, còn bản thân cũng bị đánh bất tỉnh.
Mai Nguy Hiểm biết mình bị bắt cóc đến đây, trong lòng cũng sợ hãi, dù sao nhóc chỉ là một đứa nhỏ.
Lập tức nhớ tới điều gì, nhanh chóng mò mò trong ngực, nghĩ muốn tìm thông tấn khí cài ngực Thịnh Hoa đưa cho, nhóc phát hiện toàn thân trần truồng, ngay cả quần lót nhỏ cũng không mặc.
Mai Nguy Hiểm nhíu nhíu mày nhỏ, nhìn quanh bốn phía, không tìm được quần áo của mình, đành phải nhúc nhích thân thể mềm nhũn, nhẹ nhàng bò xuống cuối giường, đi xuống dưới lại đột nhiên nghe được tiếng meow vang lên.
Mai Nguy Hiểm quay đầu nhìn, liền thấy cơ khí dị thú mình mang theo ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo lập tức mừng rỡ, không nghĩ tới nó còn ngoan ngoãn theo sau.
Mai Nguy Hiểm nhanh chóng đưa ngón trỏ đặt lên miệng suỵt một tiếng.
Cơ khí dị thú quét hình thủ thế của đứa nhỏ, sau đó lập tức không phát ra âm thanh nữa.
Mai Nguy Hiểm đến cửa phòng, nhìn thấy trong bếp còn một nam nhân khác đang làm cơm, nhanh chóng chạy đến cửa lớn định bỏ trốn.
Không ngờ, trên cửa dùng mật mã để khóa lại, không có mật mã căn bản không thể mở ra.
Trong lòng Mai Nguy Hiểm có chút nóng nảy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện cửa sổ đều bị chặn lại, căn bản không thể thoát ra ngoài được.
Lúc này, ở cửa lớn truyền đến tiếng động.
Mai Nguy Hiểm cả kinh, vội vàng xoay người trở về căn phòng lúc trước, ai ngờ lại va vào nam nhân đang bưng thức ăn ra, bước chân dừng lại, hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
Nam nhân nhìn đứa nhỏ chạy từ phía cửa lớn, mặt biến sắc, cả giận nói: “Lý Kinh, mày trông người thế nào vậy hả? Thằng nhóc bỏ chạy rồi kìa.”
Đang trong phòng ngủ gật Lý Kinh nghe giọng đồng bọn rống lớn giận dữ, gã giật mình tỉnh lại, không thấy đứa nhỏ trên giường, cuống quít đứng lên chạy ra ngoài.
Người tiến vào cửa lúc này, nhìn thấy đứa nhỏ chạy đi, không nói hai lời liền tiến lên đá thật mạnh vào thằng bé.
Thân thể nho nhỏ liền bay ra ngoài, nặng nề đụng lên vách tường, sau đó như cục bông từ trên tường trượt xuống đất, để lại một vết máu trên vách tường.
Hài tử ngã xuống đất không nhúc nhích, không biết là chết hay sống.
Lý Kinh và nam tử gầy gò sững sốt, kinh ngạc nhìn nam tử tuấn tú dữ tợn đi tới.
“Lưu Đông, ta tốn giá cao mời các ngươi đến, các ngươi trông người như vậy sao? Các ngươi có biết ta phí biết bao công sức mới bắt được nó đến đây? Nếu để nó chạy thoát, mạng của các ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Mai Nguy Hiểm suýt nữa bị đá ngất, nghe giọng nói quen thuộc tức giận, nhẫn nhịn đau đớn trên người, cật lực xoay người lại, liền thấy Văn Khải Khang chống tay lên eo giận dữ đứng trước cửa phòng bếp nói với Lưu Đông.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu chợt lóe vẻ giật mình, nhóc không nghĩ tới mình bị Văn Khải Khang phái người bắt mình đến đây.
Lưu Đông thả đồ ăn trên tay xuống, áy náy nói: “Thực xin lỗi, là do chúng tôi sơ sót.”
Văn Khải Khang lạnh lùng nhìn gã, sau đó nhìn về phía đứa nhỏ.
Máu tươi từ trên trán hài tử chảy xuống, nửa khuôn mặt toàn là máu, nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ tinh xảo của khuôn mặt kia.
Văn Khải Khang nhìn thấy khuôn mặt của Mai Nguy Hiểm, liền nhớ tới chuyện ở đấu thú tràng, rồi nghĩ tới chuyện mình bị Văn gia thu hồi ba phần trăm cổ phần kia.
Hắn nghĩ đến đây, lửa giận lại bùng lên, vừa mắng vừa đi tới đứa nhỏ: “Đều tại mày, nếu không vì mày, tao sẽ không thua một tỷ tín dụng điểm, cũng không mất ba phần trăm cổ phần, còn baba mày không những hèn nhát, còn là tên tiện nhân, đã có vợ còn muốn câu dẫn hôn phu của người khác.”
Khuôn mặt Văn Khải Khang càng lúc càng dữ tợn, vốn khuôn mặt tuấn tú hiện giờ chỉ còn vẻ sát khí của ác nhân, giận dữ giơ chân lên chuẩn bị đá lên thân thể nho nhỏ dưới đất.
Lý Kinh và Lưu Đông đều không đành lòng nhìn, nhanh chóng quay đầu, sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Bất quá, không phải đứa nhỏ kêu, mà là Văn Khải Khang.
Bọn họ nhanh chóng quay đầu, thấy con cơ khí dị thú kia cắn lên chân Văn Khải Khang, đồng thời kích phát dòng điện, giật Văn Khải Khang ngất đi.
Lý Kinh kinh ngạc nói: “Nghe đâu nếu có người làm thương tổn chủ nhân của cơ khí dị thú, cơ khí dị thú sẽ hộ chủ, phát ra dòng điện cường đại để bảo vệ chủ nhân, này xem ra là thật.”
Lưu Đông trợn mắt giận dữ nhìn gã: “Sao giờ này mày mới nói.”
Gã tiến lên kiểm tra hơi thở của Văn Khải Khang, may mà còn thở, nếu không ngay cả nửa tín dụng điểm đều không nhận được.
Lý Kinh oan ức nhìn gã.
Lúc trước cũng định nói, nhưng tại bị ngắt lời thôi.
Lưu Đông nhìn cơ khí dị thú bất động tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao. Muốn đem nó nhốt lại, nhưng nơi đây chỉ có hai phòng, hơn nữa đều có người ở, cần phải ra ra vào vào, làm sao nhốt được đây, vạn nhất bọn họ vô tình làm tổn thương đứa nhỏ, sẽ bị dòng điện của nó giật chết.
“Mày đem con dị thú này ra ngoài đi, để nó bên ngoài cũng được, chủ nhân của nó ở đây, hẳn không tự mình chạy đâu, sau khi làm xong nhớ ôm đứa nhỏ vào phòng bôi thuốc.”
Lý Kinh gật đầu đi lên, tưởng như nhấc con thú bình thường chỉ cần xách lông lên, ai ngờ nó lại bất động.
Gã đành phải thay đổi tư thế dùng hai tay ôm lên, song với trọng lượng của cơ khí dị thú suýt nữa khiến gã trật eo.
Lý Kinh tức giận đá lên cơ khí dị thú: “Đi ra ngoài, ra ngoài cho tao.”
Mai Nguy Hiểm nhìn Lưu Đông ôm Văn Khải Khang, liền nhìn cửa lớn, ánh mắt chợt lóe, nhịn đau trong người gian nan mở miệng ra lênh: “Quai Quai, ra ngoài giữ cửa.”
Cơ khí dị thú nhận mệnh lệnh, lập tức quay người chạy tới cửa.
Lý Kinh đuổi theo sau đi đến cửa lớn, nhập mật mã.
Mai Nguy Hiểm sau lưng chăm chú nhìn gã bấm số, cũng nhớ kỹ trong đầu, khóe miệng nhợt nhạt cong lên.
Lý Kinh đuổi cơ khí dị thú ra ngoài, liền quay người ôm đứa nhỏ về phòng, thả xuống giường.
Nhìn thấy vết thương trên trán hài tử, gã lén chửi Văn Khải Khang không phải người, lại có thể xuống tay với đứa nhỏ đáng yêu như thế này được.
Lý Kinh tìm thuốc, giúp đứa nhỏ bôi thuốc.
Thấy hài tử không khóc không nháo, ngoan ngoãn nằm trên giường, đau lòng thay nhóc.
Mai Nguy Hiểm thật sự quá đau không chịu được, ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là bị tiếng mắng chửi của Văn Khải Khang đánh thức.
Mai Nguy Hiểm nghe tiếng mắng thô lỗ, nhíu mày lại, sau đó nhóc nghe Văn Khải Khang hô thượng tướng.
Hai lỗ tai nhỏ lập tức dựng lên, âm thanh là từ căn phòng cách vách truyền tới, lúc có lúc không, nghe không rõ lắm, bất quá có thể khẳng định Văn Khải Khang đang gọi cho người khác,
Mai Nguy Hiểm nhìn xung quanh căn phòng, con mắt đảo quanh, nhìn Lý Kinh ngồi một bên xem quang não, dùng âm thanh đáng thương lên tiếng nói: “Chú ơi, con muốn đi tiểu.”
Trong căn phòng này không có nhà vệ sinh, Lý Kinh đành phải ôm đứa nhỏ ra ngoài.