Sau khi ngắt máy, Phong Tĩnh Đằng lại tiếp tục gọi lại.
Mai Truyền Kỳ lại lần nữa bấm tắt.
Phong Tĩnh Đằng không nhụt chí, kiên nhẫn tiếp tục gọi lại.
Mai Truyền Kỳ không ngừng bấm tắt, nhưng miệng cười càng lúc càng lớn.
Trong lòng cậu lúc này, giống như gặp chuyện tốt mà Liên Trạch Dương đã nói, bây giờ cậu và Phong Tĩnh Đằng là bạn lữ, hài tử cũng là của Phong Tĩnh Đằng, cho nên bọn họ là chân chính đoàn tụ cùng một chỗ, chân chính là người một nhà.
Huống chi cậu vẫn luôn hi vọng Phong Tĩnh Đằng có người nối dõi về sau, hiện tại Mai Nguy Hiểm chính là con ruột của Phong Tĩnh Đằng, vậy cậu cũng không cần áy náy vì chuyện về sau không coa người phụng dưỡng cho anh.
Đồng thời, chuyện này cũng khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, hơn nữa trong lòng vô cùng cao hứng vì Nguy Nguy không phải là con của Ti Kiếm Đường mà là của Phong Tĩnh Đằng, thậm chí còn có cảm giác ‘Thật sự là quá tốt’ nữa.
Bất quá, cho dù tâm trạng có tốt hơn nhưng cậu cũng không dự định nói chuyện của đứa nhỏ cho Phong Tĩnh Đằng biết, ai bảo anh chọc giận cậu làm chi.
Hậu quả khiến cậu tức giận chính là che giấu chuyện cha ruột của đứa bé.
Xem coi sau này Phong Tĩnh Đằng còn dám thượng người khác hay không, nếu không phải tính kế cậu, thì chính là lừa cậu, anh tưởng Mai Truyền Kỳ này dễ chọc lắm sao?
Liên Trạch Dương ngồi trước bàn làm việc liên tục nghe âm thanh của thông tấn khí vang lên, bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay dự là không thể tiếp tục làm việc rồi.
Hắn để văn kiện xuống, nhìn Mai Truyền Kỳ nằm sấp ở trên ghế giống như đang chơi game liên tục bấm tắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, quả thực giống như một đứa nhỏ vậy.
Bất quá, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Mai Truyền Kỳ, hẳn cơn giận trong lòng đã nguội xuống rồi.
Động tác Mai Truyền Kỳ bỗng nhiên ngưng lại.
Thầm hô một tiếng thảm rồi, lúc nãy hình như là lão tổ tông gọi đến.
Mai Truyền Kỳ do dự một chút, quyết định tiếp tục bấm tắt.
Ai thèm quản người nào gọi tới, hôm nay cậu là lớn nhất, cậu muốn nghe thì nghe, nhìn bọn họ hết người này đến người kia đều có chuyện giấu mình.
“Truyền Kỳ.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Liên Trạch Dương kêu, nào ngờ Mai Truyền Kỳ đang bấm đến nghiện, không để ý hắn đang nói gì.
Hắn lại gọi một tiếng, Mai Truyền Kỳ cũng không để ý đến hắn, hắn đành nói: “Phong Tĩnh Đằng đến kìa.”
Mai Truyền Kỳ nghe đến ba chữ ‘Phong Tĩnh Đằng’, thật nhanh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc, nhưng làm gì có thân ảnh Phong Tĩnh Đằng, mất mát mà khinh thường Liên Trạch Dương, tiếp tục bấm tắt thông tấn khí đang vang lên liên tục.
Liên Trạch Dương buồn cười ngồi vào bên cạnh cậu: “Nếu nhớ Phong thượng tá, thì quay về đi.”
Mai Truyền Kỳ không trả lời mà hỏi lại: “Con trai của tôi đâu?”
“Tôi bảo thư ký dẫn thằng bé đến khu trò chơi của trẻ em dưới lầu một rồi, yên tâm, tôi cũng phái bảo tiêu đi theo nữa.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu đứng lên nói: “Tôi trở về phòng nghỉ ngơi một chút, không quấy rầy cậu làm việc nữa.”
Liên Trạch Dương nhìn Mai Truyền Kỳ đóng cửa lại, bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục xem văn kiện.
——-
Một bên khác, Phong Tĩnh Đằng thật vất vả mới chờ được Mai Truyền Kỳ mở máy, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị ngắt rồi.
Kế tiếp chỉ cần reo một tiếng liền bị ngắt, đối phương căn bản không muốn nghe máy của anh.
Trong lòng Phong Tĩnh Đằng vô cùng mất mát, hơn nữa giống như bị đao cắt qua, càng thống hận bản thân của mình hơn.
Cái đêm tám năm trước nếu anh chịu lưu một chút tin tức cho Mai Truyền Kỳ, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều chuyện đến thế, hai người cũng sẽ không bỏ qua tám năm.
Hiện tại Phong Tĩnh Đằng chỉ cần vừa nghĩ tới Mai Truyền Kỳ rất có thể bởi vì buổi tối ngày hôm ấy nên mới kết giao cùng Ti Kiếm Đường, liền muốn tát hai cái bạt tay thật mạnh vào bản thân.
Nếu như trong lúc Mai Truyền Kỳ kết giao cùng Ti Kiếm Đường đã xảy ra quan hệ thân mật, cũng là tại anh nên sự tình mới phát triển như vậy.
Phong Tĩnh Đằng không nhụt chí, liên tục gọi đến.
Bọn Vi Nghị Kiệt ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng lo lắng của Phong Tĩnh Đằng, khuôn mặt tiều tụy, viền mắt đỏ lên, hơn nữa y phục trên người cũng nhiều nếp nhăn, đâu còn uy nghiêm anh tuấn như ngày xưa.
“Tĩnh Đằng, cậu nên nghỉ ngơi một chút đi, chúng tôi giúp cậu gọi, nhất định sẽ đợi người kia chịu bắt máy mới thôi.” Thịnh Hoa lên tiếng khuyên nhủ.
Từ cái đêm Mai Truyền Kỳ rời đi, Phong Tĩnh Đằng liền không chợp mắt, thân là bạn tốt, thật sự không đành lòng nhìn mà.
“Đúng vậy, Tĩnh Đằng, cậu nên nghỉ một lát đi, chỉ cần người kia chịu bắt máy thì tụi này lập tức gọi cậu đến.” Tiêu Ngạo thật sự là không nhìn nổi.
Trải qua chuyện lần này, bọn họ mới biết Mai Truyền Kỳ trong lòng Phong Tĩnh Đằng lại quan trọng đến như vậy. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Vi Nghị Kiệt cùng Tống Văn Vũ không lên tiếng, từ khi xảy ra chuyện tối hôm trước, hôm qua bọn họ đã lặng lẽ điều tra về Mai Truyền Kỳ và Ti Kiếm Đường, trong lòng loáng thoáng đoán ra mọi chuyện.
Cái đêm tám năm trước, có thể Mai Truyền Kỳ bị người khác hạ thuốc, cậu không biết mình đã lên giường với Phong Tĩnh Đằng, hiểu lầm đó là Ti Kiếm Đường mà Tuyên Thừa dùng thẻ chứng minh mướn phòng, cuối cùng Mai Truyền Kỳ nghĩ do mình đã lên giường với Ti Kiếm Đường, cho nên trở thành tình nhân của hắn.
Tám năm sau, tuy Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ đã kết thành bạn lữ, thế nhưng trước đó Phong Tĩnh Đằng cũng không giải thích chuyện tám năm trước cho cậu biết, mãi đến tận khi vô tình nghe Tuyên Thừa nhắc lại nên mới biết được chân tướng sự việc, thì ra người lên giường với mình không phải Ti Kiếm Đường, mà là bạn lữ hiện tại Phong Tĩnh Đằng.
Nếu như bọn họ đoán đúng sự thật, chẳng trách Mai Truyền Kỳ lại tức giận như vậy, quả thực có loại cảm giác bị người đùa bỡn.
Phong Tĩnh Đằng nhìn khuôn mặt lo lắng của bạn tốt, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài tìm một chút.”
Giọng anh khàn khàn, giống như đã nhiều năm không mở miệng nói chuyện.
Lộ Thao lập tức hỏi: “Cậu muốn đi đâu tìm người?”
Trong hai ngày này, chỗ nên tìm bọn họ đều đã tìm, nhưng không tìm thấy Mai Truyền Kỳ.
Cũng gọi hỏi đám bạn của Mai Truyền, tất cả đều nói chưa từng thấy cậu, đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp có người nói dối.
Cuối cùng, Phong Tĩnh Đằng còn gọi cho lão tổ tông Mai gia, hơn nữa, một ngày còn gọi liên tục vào lần khiến ông nghi ngờ.
Phong Tĩnh Đằng dừng bước lại: “Hôm nay là giao thừa, các cậu về nhà ăn tết đi.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại rời đi, lái xe huyền phù rời khỏi biệt thự.
“Đây đều chuyện gì a!” Lộ Thao tức giận nói: “Không phải là tại tám năm trước lăn giường ư, Mai Truyền Kỳ có cần tức giận như vậy sao? Hiện tại đều qua tám năm, hơn nữa, Tĩnh Đằng cũng trở thành bạn lữ của cậu ta, tôi thật không biết cậu ta đang giận gì nữa?”
Vi Nghị Kiệt cùng Tống Văn Vũ liếc mắt nhìn nhau, đem tư liệu bọn họ tra được đưa cho Lộ Thao xem, sau đó nói ra suy đoán của mình, hỏi: “Nếu là mấy người thì có tức giận không?”
Lộ Thao không tiếp tục nói nữa.
——-
Phong Tĩnh Đằng rời khỏi biệt thự, trực tiếp lái xe đến nhà hàng Noãn Dương.
Tối ngày hôm đó anh đuổi theo ra khỏi ghế lô, cũng không nhìn thấy thân ảnh Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm, một đường đuổi tới bãi đậu xe, nhìn thấy xe huyền phù anh cho Mai Truyền Kỳ vẫn còn đậu trong bãi. Cho nên, anh cảm thấy được Mai Truyền Kỳ có thể còn ở trong nhà hàng Noãn Dương.
Dù sao nhà hàng Noãn Dương là liền gia sản nghiệp, tổng giám đốc đương nhiệm là bạn tốt của Mai Truyền Kỳ, rất có khả năng cậu đang trốn ở chỗ nào đó trong này. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng đi đến nhà hàng Noãn Dương, trong lúc đó cũng không hề từ bỏ gọi điện cho Mai Truyền Kỳ.
Sau khi anh đến đại sảnh, theo thói quen nhìn quanh bốn phía, liền thấy tại nơi vui chơi của trẻ em có bóng dáng nhỏ bé quen thuộc.
Phong Tĩnh Đằng khẳng định nhìn.
Cái bóng người nhỏ bé kia không phải con của anh thì còn có thể là ai.
Phong Tĩnh Đằng vui mừng trong lòng, sãi bước chạy qua.
Bảo tiêu đang canh giữ phía trước thấy Phong Tĩnh Đằng chạy về phía này, lập tức lòng sinh cảnh giác, vội vàng ngăn cản Phong Tĩnh Đằng chuẩn bị đi vào phòng trẻ em.
Phong Tĩnh Đằng xem mắt bảo tiêu, đành gọi trên đứa nhỏ nào đó đang cao hứng chơi: “Nguy Nguy.”
Mai Nguy Hiểm nghe đến âm thanh quen thuộc, xoay người lại nhìn, nhận ra người đang đứng trước cửa, hai mắt sáng lên: “Cha~.”
Nhóc vội bỏ đồ chơi trong tay xuống, hưng phấn chạy về hướng Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng ôm chặt lấy Mai Nguy Hiểm, nhất thời có loại cảm giác mất mà có lại được.
Anh kích động hôn lên khuôn mặt nhỏ kia một cái: “Nguy Nguy, nhớ cha không?”
“Nhớ, thế nhưng, ba ba đã lấy thông tấn khí của con rồi, làm con không thể nhắn tin cho cha.” Mai Nguy Hiểm mất hứng chu chu miệng nhỏ.
Phong Tĩnh Đằng nghe đến nhóc nhắc tới Mai Truyền Kỳ, vội hỏi: “Ba ba con đâu? Con phải ba ba đang trong nhà hàng Noãn Dương này không?”
“Ba ba trong phòng làm việc của chú Dương, con dẫn cha lên nha.”
Mai Nguy Hiểm cao hứng tuột xuống người Phong Tĩnh Đằng, hưng phấn kéo tay anh vào thang máy chuyên dụng.
Thư ký cùng bảo tiêu thấy hài tử gọi Phong Tĩnh Đằng là cha, lúc này mới nhận ra thân phận của Phong Tĩnh Đằng, không ngăn cản nữa, vội chạy theo thang máy đi đến lầu cao nhất.
Mai Nguy Hiểm lôi kéo Phong Tĩnh Đằng đẩy cửa phòng làm việc của Liên Trạch Dương ra: “Ba ba, người xem con mang ai tới nè~.”
Liên Trạch Dương đang làm việc liền ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Mai Nguy Hiểm lôi kéo một nam nhân đi vào, qua hai, ba giây mới nhận ra nam nhân kia là Phong Tĩnh Đằng.
Hắn nhìn thấy bộ dạng không xong của Phong Tĩnh Đằng, có thể tưởng tượng ra cảnh Phong Tĩnh Đằng vì tìm Mai Truyền Kỳ mới đem mình làm tiều tụy như vậy.
Trong lòng không khỏi cao hứng cho Mai Truyền Kỳ, có thể thấy được Phong Tĩnh Đằng rất để ý đến Mai Truyền Kỳ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Nguy Hiểm không nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, nghi hoặc nhìn về phía Liên Trạch Dương: “Chú Dương ơi, ba ba con đâu rồi?”
Liên Trạch Dương hướng Mai Nguy Hiểm vẫy vẫy tay: “Nguy Nguy, lại đây.”
Mai Nguy Hiểm chạy tới.
Liên Trạch Dương ôm lấy hài tử, mới đối Phong Tĩnh Đằng nói: “Cậu ta đang nghỉ trong phòng.”