Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của con trai, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười cười xoa tóc nhóc, nhìn ra được đứa nhỏ rất thích ở đây.
“Baba, hôm nay con muốn đi Tinh Chiến căn cứ đả kích chiến.”
Hiếm khi được con trai đưa ra yêu cầu, làm baba đương nhiên phải đáp ứng rồi: “Được.”
“Con đi thay quần áo nhoa~ ( ✧Д✧) ~.” Mai Nguy Hiểm mừng rỡ chạy trở về phòng.
Mai Truyền Kỳ lúc này mới chú ý tới trên người nhóc vẫn đang mặc đồ ngủ, híp mắt một cái, quay đầu nhìn nam nhân vẫn ngồi ở trước bàn hỏi: “Nơi này là nhà của anh?”
Cậu mặc dù hỏi như vậy, thế nhưng ngữ khí chính là khẳng định.
Phong Tĩnh Đằng đứng dậy đi về phía cậu: “Đối với nơi này có hài lòng không?”
Mai Truyền Kỳ nhìn nam nhân trước mắt, nhíu mày.
Phòng của đứa nhỏ đều bố trí dựa theo yêu cầu của nhóc, không để cho nhóc cảm thấy xa lạ, ngay cả đồ ngủ cũng đều chuẩn bị xong, cậu có thể nói không hài lòng sao?
Bất quá, cậu có chút nghĩ không ra.
Phong Tĩnh Đằng ngày hôm trước mới tới nhà cậu, làm sao có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đem nơi này bố trí thỏa đáng? Hơn nữa, gian phòng này xem thế nào cũng không giống như hai ngày này mới tìm người sửa sang lại.
Nếu như gian phòng đều không phải trong hai ngày đẩy nhanh tốc độ xây dựng, vậy thì Phong Tĩnh Đằng làm sao biết được bố cục nhà cậu? Còn có, Phong Tĩnh Đằng nếu như đã sớm trùng tu xong gian phòng, làm sao có thể khẳng định cậu và con trai sẽ vào ở nơi này?
Mai Truyền Kỳ bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy hình như mình bị tính kế rồi.
Không chờ cậu suy nghĩ tiếp, Mai Nguy Hiểm đã thay xong quần áo từ trong phòng chạy ra, kéo tay cậu đẩy lên tầng ba: “Baba, nhanh đi thay quần áo đi.”
Mai Truyền Kỳ nhìn đến Phong Tĩnh Đằng: “Quần áo hôm qua của tôi đâu?”
Phong Tĩnh Đằng trực tiếp mang người đi tới trước phòng ngủ, mở cửa tủ, nói: “Những bộ quần áo này đều là ấn theo size của cậu mà mua.”
Mai Truyền Kỳ nhìn một tủ quần áo, ý vị thâm trường nhìn anh.
Phong Tĩnh Đằng thay cậu chọn một bộ phụ tử trang.
Mai Truyền Kỳ thật cao hứng có thể cùng con trai mặc một bộ giống nhau, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái quần lót màu trắng, xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ cậu thay xong quần áo đi ra, liền thấy Phong Tĩnh Đằng cũng mặc một bộ y hệt như vậy.
Mai Truyền Kỳ ngơ ngác: “Anh đây là…” ಠ_ಠ
Phong Tĩnh Đằng khẽ cong môi: “Hai cha con đi chơi, tôi đây là bạn lữ không có lý do gì lại không cùng đi.”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Anh không phải Thượng tá sao? Đáng lý phải bề bộn nhiều việc mới đúng.”
“Tôi được nghỉ nửa năm, bất quá, thứ hai đến thứ sáu vẫn phải rút thời gian đến trường quân đội huấn luyện học viên, vừa lúc, có thể mỗi sáng sớm đưa Nguy Nguy đi học.”
Phong Tĩnh Đằng một tay ôm lấy hài tử, một tay khoác lên vai Mai Truyền Kỳ đi ra khỏi nhà.
Mai Truyền Kỳ cổ quái nhìn anh.
Người này cứ như vậy muốn dung nhập vào trong thế giới của mình cùng con trai?
Bây giờ lại muốn nhận trách nhiệm đưa Nguy Nguy đi học, rất có phong phạm của một chủ nhà.