Hai anh em Nhiếp Cảnh Thiên chưa đi được bao xa đã bị chặn lại, một đám người tay cầm gậy từ đâu xuất hiện tạo khó khăn cho hai anh em. Nhóm người này cùng với nhóm người bên chỗ Nhiếp Cảnh Bình có đều mặc chung một kiểu đồng phục màu đen xen lẫn tí đỏ, có lẽ đây cũng là đám lính tinh anh do Lâm Kiệt đào tạo.
Đối phó với chúng không khó cũng chẳng dễ nhưng với một người đang trong trạng thái điên loạn như Nhiếp Cảnh Thiên thì chuyện này lại trở nên đơn giản.
[…]
“Ha…khá lắm, dám gây nhiễu hệ thống camera của tao sao? Chúng mày vẫn chưa đủ đẳng cấp vượt mặt tao đâu…”
Lâm Kiệt ngồi trước bàn điều khiển, mắt không rời những màn hình chiếu cảnh hành động của mọi người. Từ bên chỗ Nhiếp Cảnh Bình hay nhóm người Trịnh Bác Văn đến cả anh em Nhiếp Cảnh Thiên cũng đều xuất hiện đầy đủ.
Trong căn phòng ngoại trừ một chiếc ghế sofa dài và bảng điều khiển lớn ra thì chẳng có gì, nơi đây có thể là trung tâm của căn biệt thự này.
Có lẽ vì quá chăm chú, thích thú với việc xem mọi người đánh đấm nên Lâm Kiệt không hề để ý có người thứ ba trong phòng.
Dương Ánh Lệ sau khi nghe có tiếng súng vang lên thì cô liền nhanh chân tiến đến nơi tiếng súng phát ra, sự khéo léo của một người con gái đã giúp cô thuận lợi thoát khỏi tầm mắt đám lính kia. Khi cô vừa đến nơi thì cũng lúc Lâm Kiệt đưa Phùng Y Nguyệt rời đi, không kịp suy nghĩ nhiều liền đuổi theo, ngoài ra cô cũng đã nhanh trí dùng con dấu bí mật giữa mình và Nhiếp Cảnh Nhật in lên tường để làm mật mã cho người đến sau.
Sau khi lẻn vào được căn phòng này Dương Ánh Lệ liền ngỡ ngàng khi phát hiện ra một bí mật lớn…đây là phòng điều khiển của một chuỗi cơ quan hay nói cách khác…cả căn biệt thự này chỉ là vỏ ngoài để che dấu đi một cơ quan bí mật dưới lòng đất…thậm chí đây cũng không phải vẻ ngoài thực sự của biệt thự.
Khi vừa nhìn thấy bản đồ tổng trên màn hình Dương Ánh Lệ dường như không kìm được giọng mà xém hét lên. Bản đồ hiện lên chi tiết vị trí các cơ quan được bố trí cả trên lẫn dưới biệt thự. Dựa trên trí nhớ của bản thân và nhìn bản đồ toàn căn biệt thự thì Dương Ánh Lệ chắc chắn căn phòng này nằm dưới lòng đất, nằm ở vị trí trung tâm các cơ quan.
"Chúng mày hãy cứ vùng vẫy, hãy cứ đánh đấm cho thỏa thích đi rồi tao sẽ tiễn tất cả đi theo con đàn bà kia.
Tao chỉ cần bấm nút thì bom sẽ nổ, tất cả sẽ cùng chìm trong biển lửa, bao gồm cả bản thiết kế tuyệt vời này…hahaha…"_Lâm Kiệt như hóa điên.
Dương Ánh Lệ nhìn ông ta cười điên cười dại trước bảng điều khiển, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời ông ta đã nói.
Ông ta chắc vẫn chưa biết bom đã bị nhóm người Trịnh Bác Văn gỡ hết rồi nhỉ?
Hay ông ta còn cài ở nơi khác?
Và bản thiết kế ông ta nói chính là căn biệt thự này…?!
Dương Ánh Lệ tạm gác lại suy nghĩ miên man về lời nói của Lâm Kiệt, bây giờ cô cần tìm cách để cứu Phùng Y Nguyệt trước. Khi vào đây Lâm Kiệt đã gọi người đến xử lí vết thương cho ông ta còn Phùng Y Nguyệt thì chỉ được lấy đạn ở chân ra, vết thương không được băng bó kĩ lưỡng, máu vẫn còn rỉ, nếu để lâu e là Phùng Y Nguyệt không chịu được bao lâu nữa…
…
Không lâu sao, lời thỉnh cầu của Dương Ánh Lệ đã có hiệu nghiệm khi Lâm Kiệt rời khỏi phòng. Mắt thấy ông ta xuất hiện trên màn hình quan sát cô đoán chắc ông ta đang đi đến chỗ Nhiếp Cảnh Bình.
Dương Ánh Lệ không động tác thừa chạy đến bên chiếc ghế sofa dài, đỡ Phùng Y Nguyệt đã bất tỉnh ngồi dậy và cho cô uống một viên thuốc cầm máu.
Cô nàng nhanh nhẹn chạy ra khóa cửa lại và tiến gần đến bàn điều khiển. Nói về công nghệ tuy Dương Ánh Lệ không giỏi nhưng cô nàng cũng không mù, quả nhiên sau vài thao tác vị trí cụ thể của những quả bom đều hiện rõ trên màn hình.
Những quả bom xung quanh biệt thự đều đã thành chấm đen, biểu thị việc nó đã bị vô hiệu quá nhưng còn những chấm đỏ này thì sao đây…?
Khắp nơi trong biệt thự đều xuất hiện chấm đỏ!!
Tay Dương Ánh Lệ vô tình đụng phải một nút trên bảng điều khiển, một giao diện khác kèm theo một thứ hình thoi màu đen liền xuất hiện. Đây…chẳng phải là loại bom đã bị cấm sử dụng sao?
Do trong quá trình sản xuất có xảy ra sai xót nên những quả bom này đều có chất cấm trong thành phần cấu tạo, vì thế mà nó đã bị cấm sử dụng…
Ngoài ra, khi phát nổ thì nó sẽ tạo ra một lượng khói chứa độc. Loại độc này không gây chết người ngay nhưng khi đã hít phải thì cơ thể sẽ bị tàn phá nghiêm trọng và sẽ chết dần trong đau đớn, còn nếu chỉ hít một lượng vô cùng ít thì cũng sẽ bị dị tật hoặc sống người thực vật nửa đời còn lại.
Đối với động vật, nó sẽ khiến loài vật chết trong thời gian ngắn hay bị dị tật, đột biến. Còn đối với thực vật, nó sẽ khiến cây cối khô héo hoặc chết, nếu cây còn sống cũng không thể tiếp tục phát triển tươi tốt…
Loại độc này vô cùng có hại cho con người, động vật và thực vật…!!!
Nếu lượng bom này nổ hết thì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất lớn, hậu quả vô cùng khó lường…
Đối phó với chúng không khó cũng chẳng dễ nhưng với một người đang trong trạng thái điên loạn như Nhiếp Cảnh Thiên thì chuyện này lại trở nên đơn giản.
[…]
“Ha…khá lắm, dám gây nhiễu hệ thống camera của tao sao? Chúng mày vẫn chưa đủ đẳng cấp vượt mặt tao đâu…”
Lâm Kiệt ngồi trước bàn điều khiển, mắt không rời những màn hình chiếu cảnh hành động của mọi người. Từ bên chỗ Nhiếp Cảnh Bình hay nhóm người Trịnh Bác Văn đến cả anh em Nhiếp Cảnh Thiên cũng đều xuất hiện đầy đủ.
Trong căn phòng ngoại trừ một chiếc ghế sofa dài và bảng điều khiển lớn ra thì chẳng có gì, nơi đây có thể là trung tâm của căn biệt thự này.
Có lẽ vì quá chăm chú, thích thú với việc xem mọi người đánh đấm nên Lâm Kiệt không hề để ý có người thứ ba trong phòng.
Dương Ánh Lệ sau khi nghe có tiếng súng vang lên thì cô liền nhanh chân tiến đến nơi tiếng súng phát ra, sự khéo léo của một người con gái đã giúp cô thuận lợi thoát khỏi tầm mắt đám lính kia. Khi cô vừa đến nơi thì cũng lúc Lâm Kiệt đưa Phùng Y Nguyệt rời đi, không kịp suy nghĩ nhiều liền đuổi theo, ngoài ra cô cũng đã nhanh trí dùng con dấu bí mật giữa mình và Nhiếp Cảnh Nhật in lên tường để làm mật mã cho người đến sau.
Sau khi lẻn vào được căn phòng này Dương Ánh Lệ liền ngỡ ngàng khi phát hiện ra một bí mật lớn…đây là phòng điều khiển của một chuỗi cơ quan hay nói cách khác…cả căn biệt thự này chỉ là vỏ ngoài để che dấu đi một cơ quan bí mật dưới lòng đất…thậm chí đây cũng không phải vẻ ngoài thực sự của biệt thự.
Khi vừa nhìn thấy bản đồ tổng trên màn hình Dương Ánh Lệ dường như không kìm được giọng mà xém hét lên. Bản đồ hiện lên chi tiết vị trí các cơ quan được bố trí cả trên lẫn dưới biệt thự. Dựa trên trí nhớ của bản thân và nhìn bản đồ toàn căn biệt thự thì Dương Ánh Lệ chắc chắn căn phòng này nằm dưới lòng đất, nằm ở vị trí trung tâm các cơ quan.
"Chúng mày hãy cứ vùng vẫy, hãy cứ đánh đấm cho thỏa thích đi rồi tao sẽ tiễn tất cả đi theo con đàn bà kia.
Tao chỉ cần bấm nút thì bom sẽ nổ, tất cả sẽ cùng chìm trong biển lửa, bao gồm cả bản thiết kế tuyệt vời này…hahaha…"_Lâm Kiệt như hóa điên.
Dương Ánh Lệ nhìn ông ta cười điên cười dại trước bảng điều khiển, trong đầu chỉ nghĩ đến những lời ông ta đã nói.
Ông ta chắc vẫn chưa biết bom đã bị nhóm người Trịnh Bác Văn gỡ hết rồi nhỉ?
Hay ông ta còn cài ở nơi khác?
Và bản thiết kế ông ta nói chính là căn biệt thự này…?!
Dương Ánh Lệ tạm gác lại suy nghĩ miên man về lời nói của Lâm Kiệt, bây giờ cô cần tìm cách để cứu Phùng Y Nguyệt trước. Khi vào đây Lâm Kiệt đã gọi người đến xử lí vết thương cho ông ta còn Phùng Y Nguyệt thì chỉ được lấy đạn ở chân ra, vết thương không được băng bó kĩ lưỡng, máu vẫn còn rỉ, nếu để lâu e là Phùng Y Nguyệt không chịu được bao lâu nữa…
…
Không lâu sao, lời thỉnh cầu của Dương Ánh Lệ đã có hiệu nghiệm khi Lâm Kiệt rời khỏi phòng. Mắt thấy ông ta xuất hiện trên màn hình quan sát cô đoán chắc ông ta đang đi đến chỗ Nhiếp Cảnh Bình.
Dương Ánh Lệ không động tác thừa chạy đến bên chiếc ghế sofa dài, đỡ Phùng Y Nguyệt đã bất tỉnh ngồi dậy và cho cô uống một viên thuốc cầm máu.
Cô nàng nhanh nhẹn chạy ra khóa cửa lại và tiến gần đến bàn điều khiển. Nói về công nghệ tuy Dương Ánh Lệ không giỏi nhưng cô nàng cũng không mù, quả nhiên sau vài thao tác vị trí cụ thể của những quả bom đều hiện rõ trên màn hình.
Những quả bom xung quanh biệt thự đều đã thành chấm đen, biểu thị việc nó đã bị vô hiệu quá nhưng còn những chấm đỏ này thì sao đây…?
Khắp nơi trong biệt thự đều xuất hiện chấm đỏ!!
Tay Dương Ánh Lệ vô tình đụng phải một nút trên bảng điều khiển, một giao diện khác kèm theo một thứ hình thoi màu đen liền xuất hiện. Đây…chẳng phải là loại bom đã bị cấm sử dụng sao?
Do trong quá trình sản xuất có xảy ra sai xót nên những quả bom này đều có chất cấm trong thành phần cấu tạo, vì thế mà nó đã bị cấm sử dụng…
Ngoài ra, khi phát nổ thì nó sẽ tạo ra một lượng khói chứa độc. Loại độc này không gây chết người ngay nhưng khi đã hít phải thì cơ thể sẽ bị tàn phá nghiêm trọng và sẽ chết dần trong đau đớn, còn nếu chỉ hít một lượng vô cùng ít thì cũng sẽ bị dị tật hoặc sống người thực vật nửa đời còn lại.
Đối với động vật, nó sẽ khiến loài vật chết trong thời gian ngắn hay bị dị tật, đột biến. Còn đối với thực vật, nó sẽ khiến cây cối khô héo hoặc chết, nếu cây còn sống cũng không thể tiếp tục phát triển tươi tốt…
Loại độc này vô cùng có hại cho con người, động vật và thực vật…!!!
Nếu lượng bom này nổ hết thì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất lớn, hậu quả vô cùng khó lường…