Mọi người bàn bạc rất kĩ lưỡng, họ không muốn xảy ra bất cứ sai xót gì. Rất nhiều phương án hành động đã được đề xuất nhưng ai cũng muốn tìm phương án tốt nhất, an toàn và phần trăm thành công cao nhất.
- ------*-------
“Con nhóc kia sao rồi?”_Lâm Kiệt hỏi một gã áo đen vừa bước trong phòng ra.
“Cô ta lại ngất xỉu nữa rồi đại ca…”_Tên kia cung kính trả lời.
“Ngất xỉu thì tạt nước cho tỉnh, nếu tỉnh thì tiếp tục đánh cho tao…”_Lâm Kiệt thông qua khe hở ngay cửa, phóng tầm mắt nhìn vào trong.
“Em đi làm…”
Tên đàn em đang nói thì bị một giọng nữ chen vào.
“Anh muốn dùng xác chết để giao dịch sao?”_Vu Giai Giai nhìn Lâm Kiệt đầy phẫn nộ.
Chưa để ông ta kịp phản bác bà liền đi vào phòng và bế Phùng Y Nguyệt đi.
“Em làm gì vậy?”_Lâm Kiệt ngạc nhiên nhìn Vu Giai Giai.
“Tôi đưa con bé đi chữa trị nếu không cũng chả còn ai để thỏa mãn sự biến thái của anh đâu”_Vu Giai Giai không quay đầu, vừa nói xong lập tức rời đi.
Lâm Kiệt không nói gì, trầm ngâm nhìn bóng lưng Vu Giai Giai, trong mắt hiện lên nhiều suy nghĩ khó nói thành lời.
[…]
Một ngày sau, Phùng Y Nguyệt tỉnh lại trong sự mệt mỏi, cả người cô cứ đau nhức không thôi…
Vừa đúng lúc Vu Giai Giai bước vào, bắt gặp ánh măt của cô bà ta liền thay đổi sắc thái, từ căm hận, tức giận đến đau đớn, thương xót…có lẽ chính bà ta hiện tại cũng không xác định được cảm xúc của bản thân mình.
“Tôi có thể xem bà là người tốt không đây…?”_Phùng Y Nguyệt đảo mắt quan sát khắp người mình.
“Danh người tốt ta không dám nhận, ta chỉ là sợ ngươi chết trước khi hết tác đụng đối với bọn ta thôi”
“Một con nhóc vô dụng như tôi thì có tác dụng gì với mấy người chứ?”
“Ngươi chỉ là không biết giá trị thực của mình thôi…”_Vu Giai Giai ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Sau đó quay lại nhìn cô, cười khẩy nói: “Cô rất quan trọng với đám người ngu ngốc kia cô không biết sao?”
“Ba mẹ và những người khác đã làm gì mà khiến bà lại hận họ như vậy?”_Phùng Y Nguyệt chuyển chủ đề sang thăm dò Vu Giai Giai.
“Làm gì sao? Ha…bọn họ đã làm những chuyện mất nhân tính, bọn họ đã làm cho cuộc đời ta trở nên đơn độc, chính đám người đó đã cướp mất tất cả của ta…”_Vu Giai Giai càng nói càng trở nên điên loạn.
Phùng Y Nguyệt thấy bà ta mất kiểm soát nhưng cũng chẳng thể làm được gì…
Vài phút sau, Vu Giai Giai liền bình tĩnh trở lại, bà ta chán ghét nhìn cô, ánh mắt như đang lên án cô vì đã làm bà nhớ lại những chuyện không vui.
Vu Giai Giai quay người rời khỏi phòng, Phùng Y Nguyệt nhìn theo bóng lưng bà ta thở dài, chỉ biết nằm im trên giường nghỉ ngơi vì bây giờ dù có cơ hội trốn thoát cô cũng không thể thoát được với thân thể đầy vết tích này.
[…]
Thời gian không ngừng trôi…thế mà Phùng Y Nguyệt đã nằm dưỡng thương được gần bảy ngày, mỗi ngày sẽ có người đều đặn mang cơm vào, mang quần áo vào…cô cứ thế ngây ngơ nghĩ rằng bọn người kia đã buông tha mình cho đến khi…
“Mau vào mang cô ta về đúng phòng của mình đi…”
Phùng Y Nguyệt đang đứng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ thì cửa phòng bất chợt bị mở ra, một giọng đàn ông quen thuộc đánh động đến thính giác của cô, cô lập tức cảm thấy sợ hãi…
“Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra…”
Chưa kịp suy nghĩ gì thì cô liền bị hai tên đàn ông kéo đi.
“Mày mau ngậm miệng lại, nếu còn la là tao cắt lưỡi”
Không gian bị náo động bởi tiếng la liền trở nên im ắng, Phùng Y Nguyệt hoảng sợ trước lời đe dọa của Lâm Kiệt, cô đành buông xuôi mặc kệ mình đang bị kéo đi.
Ông ta lại đưa cô đến căn phòng cô đã ở từ lúc bị bắt về đây và bắt đầu hành vì biến thái của mình…
Lâm Kiệt cầm roi da không ngừng quất vào người Phùng Y Nguyệt, những vết thương mới chồng chất lên những vết thương còn chưa kịp lành, bộ quần áo mới trên người cô nhanh chóng trở nên rách nát, thấm đầy máu…
Vài phút sau, ông ta như được thỏa mãn mà vứt cái roi sang kế bên rồi rời phòng. Phùng Y Nguyệt đau đớn không nói nên lời, cô nằm bất động với cơ thể đầy thương tích, với gương mặt đầm đìa nước mắt.
- ------*-------
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Nhiếp Cảnh Thiên và mọi người ai cũng lo cho Phùng Y Nguyệt, chẳng ai có thể ăn no ngủ ngon…
Một tuần trôi qua những thứ cần chẩn bị cũng đều được chuẩn bị đầy đủ, kĩ càng. Vết thương của Nhiếp Cảnh Thiên cũng hồi phục rất tốt nhờ vào thuốc của Hàn Gia Tường, mọi người biết chắc mình không thể ngăn cản Nhiếp Cảnh Thiên đi theo nên chỉ đành hết sức chăm sóc vết thương cho anh.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả thì mọi người đều quyết định thời gian hành động là vào hai ngày sau và đó cũng là ngày…giỗ người bạn quá cố của mọi người…
Trong lần hành động này còn có sự tham gia của Nhiếp Cảnh Nhật, Dương Ánh Lệ và kèm theo đó là những người anh em tốt của Nhiếp Cảnh Thiên.
- ------*-------
“Con nhóc kia sao rồi?”_Lâm Kiệt hỏi một gã áo đen vừa bước trong phòng ra.
“Cô ta lại ngất xỉu nữa rồi đại ca…”_Tên kia cung kính trả lời.
“Ngất xỉu thì tạt nước cho tỉnh, nếu tỉnh thì tiếp tục đánh cho tao…”_Lâm Kiệt thông qua khe hở ngay cửa, phóng tầm mắt nhìn vào trong.
“Em đi làm…”
Tên đàn em đang nói thì bị một giọng nữ chen vào.
“Anh muốn dùng xác chết để giao dịch sao?”_Vu Giai Giai nhìn Lâm Kiệt đầy phẫn nộ.
Chưa để ông ta kịp phản bác bà liền đi vào phòng và bế Phùng Y Nguyệt đi.
“Em làm gì vậy?”_Lâm Kiệt ngạc nhiên nhìn Vu Giai Giai.
“Tôi đưa con bé đi chữa trị nếu không cũng chả còn ai để thỏa mãn sự biến thái của anh đâu”_Vu Giai Giai không quay đầu, vừa nói xong lập tức rời đi.
Lâm Kiệt không nói gì, trầm ngâm nhìn bóng lưng Vu Giai Giai, trong mắt hiện lên nhiều suy nghĩ khó nói thành lời.
[…]
Một ngày sau, Phùng Y Nguyệt tỉnh lại trong sự mệt mỏi, cả người cô cứ đau nhức không thôi…
Vừa đúng lúc Vu Giai Giai bước vào, bắt gặp ánh măt của cô bà ta liền thay đổi sắc thái, từ căm hận, tức giận đến đau đớn, thương xót…có lẽ chính bà ta hiện tại cũng không xác định được cảm xúc của bản thân mình.
“Tôi có thể xem bà là người tốt không đây…?”_Phùng Y Nguyệt đảo mắt quan sát khắp người mình.
“Danh người tốt ta không dám nhận, ta chỉ là sợ ngươi chết trước khi hết tác đụng đối với bọn ta thôi”
“Một con nhóc vô dụng như tôi thì có tác dụng gì với mấy người chứ?”
“Ngươi chỉ là không biết giá trị thực của mình thôi…”_Vu Giai Giai ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Sau đó quay lại nhìn cô, cười khẩy nói: “Cô rất quan trọng với đám người ngu ngốc kia cô không biết sao?”
“Ba mẹ và những người khác đã làm gì mà khiến bà lại hận họ như vậy?”_Phùng Y Nguyệt chuyển chủ đề sang thăm dò Vu Giai Giai.
“Làm gì sao? Ha…bọn họ đã làm những chuyện mất nhân tính, bọn họ đã làm cho cuộc đời ta trở nên đơn độc, chính đám người đó đã cướp mất tất cả của ta…”_Vu Giai Giai càng nói càng trở nên điên loạn.
Phùng Y Nguyệt thấy bà ta mất kiểm soát nhưng cũng chẳng thể làm được gì…
Vài phút sau, Vu Giai Giai liền bình tĩnh trở lại, bà ta chán ghét nhìn cô, ánh mắt như đang lên án cô vì đã làm bà nhớ lại những chuyện không vui.
Vu Giai Giai quay người rời khỏi phòng, Phùng Y Nguyệt nhìn theo bóng lưng bà ta thở dài, chỉ biết nằm im trên giường nghỉ ngơi vì bây giờ dù có cơ hội trốn thoát cô cũng không thể thoát được với thân thể đầy vết tích này.
[…]
Thời gian không ngừng trôi…thế mà Phùng Y Nguyệt đã nằm dưỡng thương được gần bảy ngày, mỗi ngày sẽ có người đều đặn mang cơm vào, mang quần áo vào…cô cứ thế ngây ngơ nghĩ rằng bọn người kia đã buông tha mình cho đến khi…
“Mau vào mang cô ta về đúng phòng của mình đi…”
Phùng Y Nguyệt đang đứng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ thì cửa phòng bất chợt bị mở ra, một giọng đàn ông quen thuộc đánh động đến thính giác của cô, cô lập tức cảm thấy sợ hãi…
“Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra…”
Chưa kịp suy nghĩ gì thì cô liền bị hai tên đàn ông kéo đi.
“Mày mau ngậm miệng lại, nếu còn la là tao cắt lưỡi”
Không gian bị náo động bởi tiếng la liền trở nên im ắng, Phùng Y Nguyệt hoảng sợ trước lời đe dọa của Lâm Kiệt, cô đành buông xuôi mặc kệ mình đang bị kéo đi.
Ông ta lại đưa cô đến căn phòng cô đã ở từ lúc bị bắt về đây và bắt đầu hành vì biến thái của mình…
Lâm Kiệt cầm roi da không ngừng quất vào người Phùng Y Nguyệt, những vết thương mới chồng chất lên những vết thương còn chưa kịp lành, bộ quần áo mới trên người cô nhanh chóng trở nên rách nát, thấm đầy máu…
Vài phút sau, ông ta như được thỏa mãn mà vứt cái roi sang kế bên rồi rời phòng. Phùng Y Nguyệt đau đớn không nói nên lời, cô nằm bất động với cơ thể đầy thương tích, với gương mặt đầm đìa nước mắt.
- ------*-------
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Nhiếp Cảnh Thiên và mọi người ai cũng lo cho Phùng Y Nguyệt, chẳng ai có thể ăn no ngủ ngon…
Một tuần trôi qua những thứ cần chẩn bị cũng đều được chuẩn bị đầy đủ, kĩ càng. Vết thương của Nhiếp Cảnh Thiên cũng hồi phục rất tốt nhờ vào thuốc của Hàn Gia Tường, mọi người biết chắc mình không thể ngăn cản Nhiếp Cảnh Thiên đi theo nên chỉ đành hết sức chăm sóc vết thương cho anh.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả thì mọi người đều quyết định thời gian hành động là vào hai ngày sau và đó cũng là ngày…giỗ người bạn quá cố của mọi người…
Trong lần hành động này còn có sự tham gia của Nhiếp Cảnh Nhật, Dương Ánh Lệ và kèm theo đó là những người anh em tốt của Nhiếp Cảnh Thiên.