Sau khoảng thời gian dài chờ đợi thì cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, mọi người đều hấp tấp chạy lại hỏi vị bác sĩ vừa xuất hiện kia.
“Bác sĩ bạn gái tôi sao rồi bác sĩ?”
Nhiếp Cảnh Thiên là người phản ứng nhanh nhất, vừa thấy bác sĩ anh liền chạy đến hỏi tình hình của Hạ Y Nguyệt.
“Hiện tại thì chúng tôi chưa thể xác định và bệnh nhân đang mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện không đủ nên chúng tôi cần người thân truyền máu, nếu chậm chễ tính mạng cô ấy sẽ không giữ được…”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nghe đến ‘máu’ liền quay qua nhìn Hạ Kỳ Sơn nhưng ông lại không nhúc nhích, không có ý định sẽ đi…anh vừa định chạy đến chỗ ông thì Phùng Vĩnh An lại bất ngờ lên tiếng.
“Tôi, hãy lấy máu của tôi”
“Được, anh đi theo tôi”
Cả gia đình Nhiếp Cảnh Thiên đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất là khi nhìn đến vẻ mặt “bình thường” của gia đình Hạ Y Nguyệt, biểu cảm như đây là việc hiển nhiên…
Đến khi Phùng Vĩnh An trở ra, nhìn khuôn mặt có phần hơi tái nhợt của anh thì mọi người liền biết máu Hạ Y Nguyệt cần nhiều như nào.
Ba người nhà Nhiếp Cảnh Thiên thêm bối rối khi thấy máu Phùng Vĩnh An lại phù hợp.
“Anh có sao không? Hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Phùng Y Ngọc đến cạnh đỡ lấy anh trai mình.
“Anh không sao, chỉ là con bé hút máu anh nhiều quá, xém tí lại không thể bước ra đến đây rồi”
Dù biết đây là câu đùa giỡn muốn giải tỏa căng thẳng cho mọi người nhưng không ai có tâm trạng để hưởng ứng. Cô con gái đáng yêu, đứa em gái nhỏ, cô con dâu tương lai và tình yêu của mọi người đang phải chiến đấu trong kia thì ai còn tâm trạng mà vui đùa chứ.
[…]
Khi đèn trước cửa phòng phẫu thuật chuyển xanh, khi bác sĩ bước ra bảo cô đã an toàn, đã vượt qua nguy hiểm thì mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhóm.
Sau hàng giờ đồng hồ căng thẳng, lo âu thì mọi người cũng đã yên tâm, trái tim treo lơ lửng giữa vực cũng đã được kéo về.
“Mọi người về nghỉ ngơi đi, để con ở lại chăm sóc cho cô ấy”
“Được rồi nếu mệt thì cứ nghỉ đi, đừng cố sức quá, sáng mai hai bác sẽ vào”
Hạ Kỳ Sơn hiểu suy nghĩ của Nhiếp Cảnh Thiên, ông biết nếu bây giờ có bắt ép thì tên nhóc này cũng chẳng chịu về.
“Sáng mai ba mẹ cũng sẽ đến, con cần gì cứ nói chúng ta sẽ mang vào cho con”
“Hai người chỉ cần lấy giúp con vài bộ đồ và đồ dùng sinh hoạt được rồi, con không cần gì nhiều…”
“Mai chỉ cần tôi với Diễm vào được rồi, các ông vào đông cũng chả làm được gì, khi nào con bé tỉnh lại thì chúng tôi sẽ báo cho”
“Được rồi…”_Hạ Kỳ Sơn đồng ý.
Vì mải mê lo lắng trước phòng phẫu thuật mà không ai để ý trời đã sập tối. Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi, còn Nhiếp Cảnh Thiên thì vào phòng bệnh của Hạ Y Nguyệt, ngồi cạnh bên nói chuyện với cô.
“Em mau tỉnh lại đi, đã một ngày em không nói chuyện với anh rồi”_Nhiếp Cảnh Thiên nắm lấy tay Hạ Y Nguyệt thì thầm.
Thỉnh thoảng anh lại vuốt chút tóc ít ỏi còn lại trên đầu cô hoặc hôn nhẹ vào trán như để cô biết anh vẫn đang ở cạnh.
[…]
Sáng ngày hôm sau, khi Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm bước vào thì thấy Nhiếp Cảnh Thiên gục đầu bên giường Hạ Y Nguyệt ngủ, tay vẫn nắm chặt không rời.
Dù không muốn nhưng bà vẫn phải kêu con mình dậy.
“Cảnh Thiên à, dậy đi con, mẹ có mang quần áo và đồ ăn sáng đến này…”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa chợp mắt không bao lâu thì bị đánh thức, mở mắt thấy trên tay mẹ là túi đồ mình yêu cầu, anh liền cầm lấy đi tắm rửa thay đồ, vệ sinh cá nhân.
Lúc bước ra thì anh thấy có rất nhiều thức ăn trên bàn, còn mẹ và bác gái lại đang ngồi đợi mình nên nhanh chóng hiểu ý bước nhanh đến.
“Con ăn cùng luôn đi, một ngày rồi con chưa ăn gì đấy…”
Ngô Mẫn Châu đưa chén đũa cho Nhiếp Cảnh Thiên, bà vô tình nghe mẹ anh kể lại khi vừa nghe tin cô gặp tai nạn anh đã vội vứt tô cơm còn chưa kịp ăn của mình mà chạy đến bệnh viện, kết quả lại nhịn đói đến bây giờ.
“Dạ”
Nhiếp Cảnh Thiên chăm chú ăn không nói lời nào, đến khi ăn xong thì lại quay về bên cạnh cô.
Hai bà mẹ chẳng nói gì chỉ biết nhìn nhau. Sau khi cơm xong thì hai người cũng về.
Cứ như thế suốt một tuần, hai bà ngày nào cũng mang cơm vào cho Nhiếp Cảnh Thiên, thăm Hạ Y Nguyệt rồi về.
Đến ngày thứ bảy, khi hai bà vừa bước vào thì liền bất ngờ, Hạ Y Nguyệt đã tỉnh lại và cô còn đang chăm chú ngắm nhìn cậu bạn trai của mình.
“Con tỉnh rồi à?”_Ngô Mẫn Châu xúc động hỏi.
“Dạ, con vừa tỉnh thôi, hai người nói chuyện nhỏ một chút để anh ấy ngủ”
Hạ Y Nguyệt đưa ngón tay trỏ lên miệng làm hành động giữ im lặng.
Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm nhìn nhau mỉm cười cười, nghe lời con gái mà đi nhẹ nói khẽ.
“Ấy ấy con làm gì đây”_Lý Hoài Diễm giật mình khi thấy Hạ Y Nguyệt định bước xuống giường.
Hạ Y Nguyệt khó khăn lắm mới rút tay mình ra khỏi tay Nhiếp Cảnh Thiên mà không làm anh tỉnh giấc, vừa nghe Lý Hoài Diễm kêu to cô liền quay qua nhìn anh…may là vẫn chưa thức.
“Bác sĩ bạn gái tôi sao rồi bác sĩ?”
Nhiếp Cảnh Thiên là người phản ứng nhanh nhất, vừa thấy bác sĩ anh liền chạy đến hỏi tình hình của Hạ Y Nguyệt.
“Hiện tại thì chúng tôi chưa thể xác định và bệnh nhân đang mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện không đủ nên chúng tôi cần người thân truyền máu, nếu chậm chễ tính mạng cô ấy sẽ không giữ được…”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nghe đến ‘máu’ liền quay qua nhìn Hạ Kỳ Sơn nhưng ông lại không nhúc nhích, không có ý định sẽ đi…anh vừa định chạy đến chỗ ông thì Phùng Vĩnh An lại bất ngờ lên tiếng.
“Tôi, hãy lấy máu của tôi”
“Được, anh đi theo tôi”
Cả gia đình Nhiếp Cảnh Thiên đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất là khi nhìn đến vẻ mặt “bình thường” của gia đình Hạ Y Nguyệt, biểu cảm như đây là việc hiển nhiên…
Đến khi Phùng Vĩnh An trở ra, nhìn khuôn mặt có phần hơi tái nhợt của anh thì mọi người liền biết máu Hạ Y Nguyệt cần nhiều như nào.
Ba người nhà Nhiếp Cảnh Thiên thêm bối rối khi thấy máu Phùng Vĩnh An lại phù hợp.
“Anh có sao không? Hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi”
Phùng Y Ngọc đến cạnh đỡ lấy anh trai mình.
“Anh không sao, chỉ là con bé hút máu anh nhiều quá, xém tí lại không thể bước ra đến đây rồi”
Dù biết đây là câu đùa giỡn muốn giải tỏa căng thẳng cho mọi người nhưng không ai có tâm trạng để hưởng ứng. Cô con gái đáng yêu, đứa em gái nhỏ, cô con dâu tương lai và tình yêu của mọi người đang phải chiến đấu trong kia thì ai còn tâm trạng mà vui đùa chứ.
[…]
Khi đèn trước cửa phòng phẫu thuật chuyển xanh, khi bác sĩ bước ra bảo cô đã an toàn, đã vượt qua nguy hiểm thì mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhóm.
Sau hàng giờ đồng hồ căng thẳng, lo âu thì mọi người cũng đã yên tâm, trái tim treo lơ lửng giữa vực cũng đã được kéo về.
“Mọi người về nghỉ ngơi đi, để con ở lại chăm sóc cho cô ấy”
“Được rồi nếu mệt thì cứ nghỉ đi, đừng cố sức quá, sáng mai hai bác sẽ vào”
Hạ Kỳ Sơn hiểu suy nghĩ của Nhiếp Cảnh Thiên, ông biết nếu bây giờ có bắt ép thì tên nhóc này cũng chẳng chịu về.
“Sáng mai ba mẹ cũng sẽ đến, con cần gì cứ nói chúng ta sẽ mang vào cho con”
“Hai người chỉ cần lấy giúp con vài bộ đồ và đồ dùng sinh hoạt được rồi, con không cần gì nhiều…”
“Mai chỉ cần tôi với Diễm vào được rồi, các ông vào đông cũng chả làm được gì, khi nào con bé tỉnh lại thì chúng tôi sẽ báo cho”
“Được rồi…”_Hạ Kỳ Sơn đồng ý.
Vì mải mê lo lắng trước phòng phẫu thuật mà không ai để ý trời đã sập tối. Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi, còn Nhiếp Cảnh Thiên thì vào phòng bệnh của Hạ Y Nguyệt, ngồi cạnh bên nói chuyện với cô.
“Em mau tỉnh lại đi, đã một ngày em không nói chuyện với anh rồi”_Nhiếp Cảnh Thiên nắm lấy tay Hạ Y Nguyệt thì thầm.
Thỉnh thoảng anh lại vuốt chút tóc ít ỏi còn lại trên đầu cô hoặc hôn nhẹ vào trán như để cô biết anh vẫn đang ở cạnh.
[…]
Sáng ngày hôm sau, khi Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm bước vào thì thấy Nhiếp Cảnh Thiên gục đầu bên giường Hạ Y Nguyệt ngủ, tay vẫn nắm chặt không rời.
Dù không muốn nhưng bà vẫn phải kêu con mình dậy.
“Cảnh Thiên à, dậy đi con, mẹ có mang quần áo và đồ ăn sáng đến này…”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa chợp mắt không bao lâu thì bị đánh thức, mở mắt thấy trên tay mẹ là túi đồ mình yêu cầu, anh liền cầm lấy đi tắm rửa thay đồ, vệ sinh cá nhân.
Lúc bước ra thì anh thấy có rất nhiều thức ăn trên bàn, còn mẹ và bác gái lại đang ngồi đợi mình nên nhanh chóng hiểu ý bước nhanh đến.
“Con ăn cùng luôn đi, một ngày rồi con chưa ăn gì đấy…”
Ngô Mẫn Châu đưa chén đũa cho Nhiếp Cảnh Thiên, bà vô tình nghe mẹ anh kể lại khi vừa nghe tin cô gặp tai nạn anh đã vội vứt tô cơm còn chưa kịp ăn của mình mà chạy đến bệnh viện, kết quả lại nhịn đói đến bây giờ.
“Dạ”
Nhiếp Cảnh Thiên chăm chú ăn không nói lời nào, đến khi ăn xong thì lại quay về bên cạnh cô.
Hai bà mẹ chẳng nói gì chỉ biết nhìn nhau. Sau khi cơm xong thì hai người cũng về.
Cứ như thế suốt một tuần, hai bà ngày nào cũng mang cơm vào cho Nhiếp Cảnh Thiên, thăm Hạ Y Nguyệt rồi về.
Đến ngày thứ bảy, khi hai bà vừa bước vào thì liền bất ngờ, Hạ Y Nguyệt đã tỉnh lại và cô còn đang chăm chú ngắm nhìn cậu bạn trai của mình.
“Con tỉnh rồi à?”_Ngô Mẫn Châu xúc động hỏi.
“Dạ, con vừa tỉnh thôi, hai người nói chuyện nhỏ một chút để anh ấy ngủ”
Hạ Y Nguyệt đưa ngón tay trỏ lên miệng làm hành động giữ im lặng.
Ngô Mẫn Châu và Lý Hoài Diễm nhìn nhau mỉm cười cười, nghe lời con gái mà đi nhẹ nói khẽ.
“Ấy ấy con làm gì đây”_Lý Hoài Diễm giật mình khi thấy Hạ Y Nguyệt định bước xuống giường.
Hạ Y Nguyệt khó khăn lắm mới rút tay mình ra khỏi tay Nhiếp Cảnh Thiên mà không làm anh tỉnh giấc, vừa nghe Lý Hoài Diễm kêu to cô liền quay qua nhìn anh…may là vẫn chưa thức.