“Cô ấy đang ở đâu?”
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nghe đến Phùng Y Nguyệt liền kích động ngồi bật dậy, quên cả phép tắc mà nói chuyện trống không.
“Cháu cứ bình tĩnh, chuyện này đợi hai người kia về rồi chúng ta sẽ bàn kĩ hơn còn bây giờ thì ba người về nghỉ ngơi chút đi, thằng bé cứ để tôi chăm…”_Tần Y Tịnh liếc nhìn cả bốn người.
“Còn chuyện của Y Nguyệt?”_Lý Hoài Diễm hỏi.
“Đợi hai người kia về tính tiếp, bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ không cũng không phải cách, tranh thủ làm được gì thì làm đi…”_Tần Y Tịnh vỗ vai Lý Hoài Diễm.
“Ừm vậy chúng tôi về, khi nào hai người kia về thì gọi tôi…”
“Ừm…”
Vợ chồng Nhiếp Cảnh Bình cùng con trai về ăn uống. nghỉ ngơi.
[…]
Khoảng một tiếng sau, Phùng Vĩnh Lâm và Hạ Kỳ Sơn xuất hiện trong phòng bệnh Nhiếp Cảnh Thiên.
“Cháu đã khỏe hơn chưa? Thấy trong người thế nào rồi?”_Phùng Vĩnh Lâm vừa nhìn thấy anh liền hỏi.
“Cháu ổn rồi ạ”
“Nếu ổn rồi thì cháu về nhà nghỉ ngơi cũng được, không nhất thiết phải ở trong viện đâu…”
Nghe thấy lời Hạ Kỳ Sơn nói, Tần Y Tịnh có ý định phản đối nhưng Phùng Vĩnh Lâm đã nhanh chóng thì thầm với bà điều gì đó, khiến bà liền thay đổi quyết định.
“Bác thấy cũng có lý, về nhà mọi người sẽ tiện chăm sóc cho cháu hơn”
Nhiếp Cảnh Thiên cũng đoán được phần nào lý do nên liền làm theo.
“Khoan đã, trước khi về chúng ta cũng phải gọi bác sĩ kiểm tra cho thằng bé đã, nếu tình trạng nó vẫn chưa thể ra viện thì ta đành phải tìm cách khác…”
Qua lời nói của Phùng Vĩnh Lâm, mọi người liền biết mình đã quên một việc quan trọng.
“Để cháu gọi Gia Tường đến…”
Nhiếp Cảnh Thiên gọi điện cho cậu bạn bác sĩ, thông báo việc mình muốn xuất viện.
Vài phút sau, Hàn Gia Tường đã có mặt trong phòng để kiểm tra cho Nhiếp Cảnh Thiên.
Tần Y Tịnh thấy vị bác sĩ lúc nãy xuất hiện nên hỏi: “Đây là bạn của cháu à?”
Nhiếp Cảnh Thiên gật đầu trả lời: “Bạn của cháu”
“Thế thì khá thuận tiện cho việc chăm sóc cháu rồi…”
Sau vài thao tác, Hàn Gia Tường liền cho kết quả.
“Tuy tình trạng cậu ấy là chưa thích hợp để xuất viện nhưng nếu mọi người cần gấp thì vẫn có thể miễn cưỡng cho cậu ấy về, cháu sẽ thường xuyên ghé qua kiểm tra tình hình của cậu ấy…”
“Được rồi, cảm ơn cháu…”
“Không có gì đâu bác, đây là việc cháu nên làm mà…”
Hàn Gia Tường thì rời đi còn mọi người thì nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị đồ đạc ra về, trừ Nhiếp Cảnh Thiên vẫn luôn nằm im trên giường, không phép được di chuyển.
[…]
Về đến nhà Nhiếp Cảnh Thiên cũng là chuyện của gần một tiếng sau. Nhiếp Cảnh Bình thấy mọi người xuất hiện thì giật mình.
“Sau lại đưa thằng bé về đây?”
“Bọn chúng đánh hơi đến rồi…”_Phùng Vĩnh Lâm vỗ vai, nói nhỏ với Nhiếp Cảnh Bình.
Ông nghe được thì không nói gì thêm mà vào nhà, lên phòng đánh thức Lý Hoài Diễm dậy.
Mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau về nơi giam giữ Phùng Y Nguyệt.
“Mẫn Châu đâu?”_Lý Hoài Diễm thấy thiếu bạn mình liền hỏi.
“Cô ấy đi chuẩn bị một số thứ quan trọng rồi…”_Hạ Kỳ Sơn trả lời.
“Trước giờ chúng tôi vẫn luôn theo dõi hành tung của bọn người Lâm Kiệt và biết được một số nơi bọn chúng thường xuyên lui tới kết hợp với những gì điều tra được trong mấy ngày nay thì chúng tôi đã phát hiện ra nơi Y Nguyệt bị giam giữ”_Phùng Vĩnh Lâm đưa ra một số hình ảnh.
“Trong số các địa điểm này thì căn biệt thự đây chính là nơi đáng nghi nhất…”_Hạ Kỳ Sơn kéo trong xấp ảnh ra bức ảnh chụp một căn biệt thự.
“Đây là một căn nhà cũ hắn đã bỏ khoảng hơn mười năm nhưng đột nhiên khoảng thời gian này hắn lại cho lau chùi, dọn dẹp lại căn biệt thự, cũng cho canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài ra, hắn và Vu Giai Giai rất thường xuyên tới lui căn biệt thự này…”_Phùng Vĩnh Lâm đưa thêm một vài bức ảnh khác.
“Sao tôi thấy nơi này quen quá nhỉ?”_Lý Hoài Diễm chăm chú quan sát căn biệt thự trong ảnh.
“Căn biệt thự này chẳng phải ở gần nhà cậu sao?”_Nhiếp Cảnh Bình nhìn Hạ Kỳ Sơn.
“Ừm, các cậu biết nó sao?”_Hạ Kỳ Sơn gật đầu.
“Lần trước khi đi cứu Cảnh Thiên, mọi người đã hẹn gặp nhau tại bờ biển cạnh khu rừng gần nhà cậu, trong lúc chuẩn bị hai chúng tôi đã đi xung quanh khu vực đó để kiểm tra, do thám địa hình và đã đi ngang qua ngôi nhà này…”_Lý Hoài Diễm tay gõ nhẹ vào bức hình.
“Tuy hắn phái nhiều người canh gác nhưng chúng ta vẫn có thể dễ dàng đột nhập, xung quanh nhà hắn còn có những cái cây cao ngang đến tầng hai, tầng ba…”_Phùng Vĩnh Lâm kéo ra những bức ảnh chụp sự canh gác lỏng lẻo.
“Căn biệt thự được xây dựng gần như ở giữa rừng nên xung quanh có rất nhiều cây thuận lợi cho ẩn nấp, không khó cho chúng ta lẻn vào nhà…”_Hạ Kỳ Sơn chỉ vào những bức ảnh chụp cây cối xung quanh.
Sau khi trao đổi xong thì mọi người liền bàn kế hoạch, mọi việc trước mắt dường như rất thuận lợi…!
Nhiếp Cảnh Thiên vừa nghe đến Phùng Y Nguyệt liền kích động ngồi bật dậy, quên cả phép tắc mà nói chuyện trống không.
“Cháu cứ bình tĩnh, chuyện này đợi hai người kia về rồi chúng ta sẽ bàn kĩ hơn còn bây giờ thì ba người về nghỉ ngơi chút đi, thằng bé cứ để tôi chăm…”_Tần Y Tịnh liếc nhìn cả bốn người.
“Còn chuyện của Y Nguyệt?”_Lý Hoài Diễm hỏi.
“Đợi hai người kia về tính tiếp, bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ không cũng không phải cách, tranh thủ làm được gì thì làm đi…”_Tần Y Tịnh vỗ vai Lý Hoài Diễm.
“Ừm vậy chúng tôi về, khi nào hai người kia về thì gọi tôi…”
“Ừm…”
Vợ chồng Nhiếp Cảnh Bình cùng con trai về ăn uống. nghỉ ngơi.
[…]
Khoảng một tiếng sau, Phùng Vĩnh Lâm và Hạ Kỳ Sơn xuất hiện trong phòng bệnh Nhiếp Cảnh Thiên.
“Cháu đã khỏe hơn chưa? Thấy trong người thế nào rồi?”_Phùng Vĩnh Lâm vừa nhìn thấy anh liền hỏi.
“Cháu ổn rồi ạ”
“Nếu ổn rồi thì cháu về nhà nghỉ ngơi cũng được, không nhất thiết phải ở trong viện đâu…”
Nghe thấy lời Hạ Kỳ Sơn nói, Tần Y Tịnh có ý định phản đối nhưng Phùng Vĩnh Lâm đã nhanh chóng thì thầm với bà điều gì đó, khiến bà liền thay đổi quyết định.
“Bác thấy cũng có lý, về nhà mọi người sẽ tiện chăm sóc cho cháu hơn”
Nhiếp Cảnh Thiên cũng đoán được phần nào lý do nên liền làm theo.
“Khoan đã, trước khi về chúng ta cũng phải gọi bác sĩ kiểm tra cho thằng bé đã, nếu tình trạng nó vẫn chưa thể ra viện thì ta đành phải tìm cách khác…”
Qua lời nói của Phùng Vĩnh Lâm, mọi người liền biết mình đã quên một việc quan trọng.
“Để cháu gọi Gia Tường đến…”
Nhiếp Cảnh Thiên gọi điện cho cậu bạn bác sĩ, thông báo việc mình muốn xuất viện.
Vài phút sau, Hàn Gia Tường đã có mặt trong phòng để kiểm tra cho Nhiếp Cảnh Thiên.
Tần Y Tịnh thấy vị bác sĩ lúc nãy xuất hiện nên hỏi: “Đây là bạn của cháu à?”
Nhiếp Cảnh Thiên gật đầu trả lời: “Bạn của cháu”
“Thế thì khá thuận tiện cho việc chăm sóc cháu rồi…”
Sau vài thao tác, Hàn Gia Tường liền cho kết quả.
“Tuy tình trạng cậu ấy là chưa thích hợp để xuất viện nhưng nếu mọi người cần gấp thì vẫn có thể miễn cưỡng cho cậu ấy về, cháu sẽ thường xuyên ghé qua kiểm tra tình hình của cậu ấy…”
“Được rồi, cảm ơn cháu…”
“Không có gì đâu bác, đây là việc cháu nên làm mà…”
Hàn Gia Tường thì rời đi còn mọi người thì nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị đồ đạc ra về, trừ Nhiếp Cảnh Thiên vẫn luôn nằm im trên giường, không phép được di chuyển.
[…]
Về đến nhà Nhiếp Cảnh Thiên cũng là chuyện của gần một tiếng sau. Nhiếp Cảnh Bình thấy mọi người xuất hiện thì giật mình.
“Sau lại đưa thằng bé về đây?”
“Bọn chúng đánh hơi đến rồi…”_Phùng Vĩnh Lâm vỗ vai, nói nhỏ với Nhiếp Cảnh Bình.
Ông nghe được thì không nói gì thêm mà vào nhà, lên phòng đánh thức Lý Hoài Diễm dậy.
Mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc với nhau về nơi giam giữ Phùng Y Nguyệt.
“Mẫn Châu đâu?”_Lý Hoài Diễm thấy thiếu bạn mình liền hỏi.
“Cô ấy đi chuẩn bị một số thứ quan trọng rồi…”_Hạ Kỳ Sơn trả lời.
“Trước giờ chúng tôi vẫn luôn theo dõi hành tung của bọn người Lâm Kiệt và biết được một số nơi bọn chúng thường xuyên lui tới kết hợp với những gì điều tra được trong mấy ngày nay thì chúng tôi đã phát hiện ra nơi Y Nguyệt bị giam giữ”_Phùng Vĩnh Lâm đưa ra một số hình ảnh.
“Trong số các địa điểm này thì căn biệt thự đây chính là nơi đáng nghi nhất…”_Hạ Kỳ Sơn kéo trong xấp ảnh ra bức ảnh chụp một căn biệt thự.
“Đây là một căn nhà cũ hắn đã bỏ khoảng hơn mười năm nhưng đột nhiên khoảng thời gian này hắn lại cho lau chùi, dọn dẹp lại căn biệt thự, cũng cho canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài ra, hắn và Vu Giai Giai rất thường xuyên tới lui căn biệt thự này…”_Phùng Vĩnh Lâm đưa thêm một vài bức ảnh khác.
“Sao tôi thấy nơi này quen quá nhỉ?”_Lý Hoài Diễm chăm chú quan sát căn biệt thự trong ảnh.
“Căn biệt thự này chẳng phải ở gần nhà cậu sao?”_Nhiếp Cảnh Bình nhìn Hạ Kỳ Sơn.
“Ừm, các cậu biết nó sao?”_Hạ Kỳ Sơn gật đầu.
“Lần trước khi đi cứu Cảnh Thiên, mọi người đã hẹn gặp nhau tại bờ biển cạnh khu rừng gần nhà cậu, trong lúc chuẩn bị hai chúng tôi đã đi xung quanh khu vực đó để kiểm tra, do thám địa hình và đã đi ngang qua ngôi nhà này…”_Lý Hoài Diễm tay gõ nhẹ vào bức hình.
“Tuy hắn phái nhiều người canh gác nhưng chúng ta vẫn có thể dễ dàng đột nhập, xung quanh nhà hắn còn có những cái cây cao ngang đến tầng hai, tầng ba…”_Phùng Vĩnh Lâm kéo ra những bức ảnh chụp sự canh gác lỏng lẻo.
“Căn biệt thự được xây dựng gần như ở giữa rừng nên xung quanh có rất nhiều cây thuận lợi cho ẩn nấp, không khó cho chúng ta lẻn vào nhà…”_Hạ Kỳ Sơn chỉ vào những bức ảnh chụp cây cối xung quanh.
Sau khi trao đổi xong thì mọi người liền bàn kế hoạch, mọi việc trước mắt dường như rất thuận lợi…!