• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con vừa tỉnh cần nghỉ ngơi thêm, muốn gì cứ nói chúng ta làm cho”_Ngô Mẫn Châu thấy Lý Hoài Diễm la lên liền nhìn qua Hạ Y Nguyệt.

“Con không sao đâu mà, con muốn xuống đi tới lui cho khỏe người thôi, nằm lâu cả người con đều uể oải hết rồi”

“Đợi mẹ kêu bác sĩ kiểm tra cho con rồi muốn làm gì thì làm”

“Không cần đâu, lúc nãy Gia Tường có đến kiểm tra cho con, anh ấy nói con hoàn toàn ổn rồi, có thể đi lại được nên hai người không cần lo đâu”

“Hàn Gia Tường sao?”

“Dạ, anh ấy vừa đi công tác về, nghe tin con bệnh nên liền qua thăm, đúng ngay lúc con vừa tỉnh dậy nên sẵn tiện kiểm tra sức khỏe cho con luôn”

“Thằng bé nói con đã ổn?”

“Cô ấy ổn rồi, hai bác không cần quá lo đâu”

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.

Hạ Y Nguyệt thấy Hàn Gia Tường như thấy cứu tinh, có anh làm chứng cô có thể rời giường được rồi.

“Con mới đến sao?”_Lý Hoài Diễm kéo Hàn Gia Tường đến ghế ngồi.

“Dạ sẵn tiện đến đưa kết quả kiểm tra của Y Nguyệt cho mọi người luôn”_Hàn Gia Tường gật đầu chào Lý Hoài Diễm và Ngô Mẫn Châu.

“À quên chưa giới thiệu với cậu, đây là Hàn Gia Tường bạn của Nhiếp Cảnh Thiên, đồng thời là một bác sĩ giỏi”

“Bác nói quá rồi”

“Con cũng là bạn của Chí Quân luôn à?”_Ngô Mẫn Châu ngồi xuống cạnh Lý Hoài Diễm.

“Dạ, tụi con đều là bạn của nhau”

“Con nói đến đưa kết quả đúng không? Đâu rồi mau đưa chúng ta xem”

“Trước mắt thì sức khỏe của Y Nguyệt đã ổn định nhưng vẫn phải ở lại một thời gian để theo dõi xem vết thương có biến chứng gì không…”

“Vậy là tốt rồi…”

Hai bà mẹ đang chăm chú xem kết quả kiểm tra sức khỏe của cô thì có tiếng kêu lớn làm cả ba đều giật mình.

“Y Nguyệt…em đâu rồi…Y Nguyệt…”

Nhiếp Cảnh Thiên giật mình tỉnh dậy thấy tay mình trống rỗng ngước lên chẳng thấy cô đâu ngay lập tức đứng dậy liếc nhìn khắp phòng, tìm bóng dáng cô gái nhỏ.

“Em đây…”

Hạ Y Nguyệt vừa bước ra liền nghe thấy tiếng Nhiếp Cảnh Thiên kêu lớn, chưa kịp nói hết câu đã lọt vào một vòng tay mạnh mẽ, ấm áp.

“Em đi đâu thế?”

“Em chỉ vào vệ sinh cá nhân thôi”

Nhiếp Cảnh Thiên không nói gì nữa mà chỉ im lặng ôm lấy cô.

Làm bạn với nhau bao nhiêu năm tất nhiên Hàn Gia Tường hiểu tính của bạn mình, hiểu tâm trạng, hiểu hành động…anh cũng hiểu được rằng Nhiếp Cảnh Thiên không thể sống thiếu Hạ Y Nguyệt nữa rồi.

Hai bà mẹ cũng chỉ dịu dàng nhìn hai đứa con mình.

“À đúng rồi, mẹ phải gọi cho ba các con thông báo tin vui này…”_Ngô Mẫn Châu lấy điện thoại gọi chồng mình.

Lý Hoài Diễm cũng như bà, lấy điện thoại gọi cho chồng.

“Y Nguyệt con đợi chút nhé, để bác trai mang cháo lên cho con”_Lý Hoài Diễm vừa nghe điện thoại vừa nói với cô.

“Vậy Cảnh Thiên, con đến ăn trước đi”_Ngô Mẫn Châu cất điện thoại đi, dọn thức ăn lên bàn.

“Anh mau đến ăn đi, em sẽ không đi đâu hết”

“Không muốn…”_Nhiếp Cảnh Thiên vùi đầu vào cổ Hạ Y Nguyệt lắc đầu.

“Nhưng em mỏi chân rồi, không đứng nổi nữa”

Chân Hạ Y Nguyệt quả thật đã tê cứng rồi…

Nhiếp Cảnh Thiên nghe thấy thế liền vòng tay bế cô về giường, cũng tranh thủ leo lên nằm cùng.

“Anh mà không xuống ăn là em giận đấy”

Lời ngọt ngào không nghe, Hạ Y Nguyệt liền đổi sang đe dọa.

“Anh ăn…đừng giận”_Nhiếp Cảnh Thiên sợ bị giận liền bước đến bàn ngồi xuống ăn.

“Cậu không còn tỉnh táo nữa rồi, ăn xong nên đi nghỉ ngơi, không là Hạ Y Nguyệt phải chăm sóc ngược lại cậu đấy”

Nhiếp Cảnh Thiên không trả lời mà chỉ liếc nhìn Hàn Gia Tường rồi tiếp tục ăn. Sau khi ăn xong, anh leo lên giường ôm lấy Hạ Y Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ. Có lẻ việc nhắc đến tên Hạ Y Nguyệt trong câu nói là thứ duy nhất có thể khiến Nhiếp Cảnh Thiên làm theo.

“Sau này nếu Cảnh Thiên có trở nên quá mệt mỏi, không còn tỉnh táo thì mọi người nên cho cậu ấy nghỉ ngơi nếu không hậu quả sẽ khó lường”

“Anh có thể nói rõ hơn không?”_Hạ Y Nguyệt đang ôm lấy Nhiếp Cảnh Thiên liền thắc mắc hỏi.

"Vì nhiều chuyện quá khứ nên tâm lý cậu ấy có hơi khác chúng ta, nếu để cậu ấy quá mệt mỏi hay trong trạng thái mất tỉnh táo hoặc mất bình tĩnh quá mức thì sẽ có một nhân cách khác trong người cậu ấy xuất hiện…

Nhân cách thứ hai đó sẽ khiến cậu ấy trở nên điên loạn và mất kiểm soát, quan trọng hơn nó sẽ khiến cậu ấy không nhận ra được chúng ta…"

Cả ba người phụ nữ đều bất ngờ khi nghe được tin tức này, ai cũng thắc mắc là chuyện gì đã từng xảy ra khiến cho Nhiếp Cảnh Thiên xuất hiện hai nhân cách như thế…

Mọi người đang chìm trong ngơ ngác thì cửa phòng được mở ra, bước vào là Nhiếp Cảnh Bình.

“Cháu đã tỉnh rồi sao? Bác có mang cháo đến này, mau đến ăn đi, ăn lúc nóng sẽ ngon hơn đấy”_Nhiếp Cảnh Bình đặt hộp cháo lên bàn.

“Dạ”

Hạ Y Nguyệt cố thoát khỏi vòng tay của Nhiếp Cảnh Thiên, tiếng gọi của bao tử khiến cô không thể làm ngơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK