• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu không được thì thôi ạ..em..xin lỗi.."

Hạ Y Nguyệt liền rút lại yêu cầu khi thấy sắc mặt Hạ Vĩ Quang biến đổi.

Sợ anh hai sẽ giận mình vì những yêu cầu quá đáng, cô luôn miệng nhận lỗi: "Anh đừng giận em mà..em xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy..."

"Chuyện này có quan trọng với em không?"

"Hả..anh nói chuyện gì?"

"Làm giả thông tin cá nhân của em"

"...quang trọng"

Hạ Y Nguyệt lại bồi thêm: "Nhưng nếu anh không muốn thì thôi..không sao cả.."

Thấy vẻ mặt tội lỗi của em gái, Hạ Vĩ Quang biết mình đã đưa cảm xúc đi hơi xa..

Đưa tay xoa đầu cô, anh hai nói: "Anh sẽ giúp em, đừng lo anh không giận, anh chỉ đang suy nghĩ vài điều thôi"

"Cảm ơn hai"_Hạ Y Nguyệt cúi người ôm lấy anh trai.

"Em định làm gì mà lại muốn sử dụng thông tin giả thế kia?"

"Em..muốn trả thù!"

"Trả thù? Ai làm gì em? Sao không nói với tụi anh?"

"Chuyện này là chuyện riêng của em thôi, không sao cả"

"Làm gì tùy em nhưng phải chú ý an toàn của bản thân đó, có cần gì thì bảo anh"

Hạ Vĩ Quang vừa nói vừa cưng chiều nhìn cái đầu đen ngay bụng mình.

"À đúng rồi...chúng ta mau đi đến chỗ thầy thôi"_Hạ Y Nguyệt nhớ ra điều vừa bị lãng quên.

"Đợi anh tí, anh chuẩn bị ít đồ rồi đi"

Nhớ ra mục đích ban đầu, hai anh em liền vội vội vàng vàng rời đi.

[...]

Sau khi Hạ Y Nguyệt và Hạ Vĩ Quang về đến nhà thì trời cũng đã chập tối.

"Tiểu Nguyệt bái sư có thành công không?"

Hạ Kỳ Sơn đang xem ti vi, thấy con gái về liền lên tiếng hỏi thăm, trêu chọc.

Hạ Y Nguyệt lao đến bên cạnh ba ba, tự hào trả lời: "Con gái ba không những thành công mà còn được thầy khen đấy"

"Đó mà cũng được xem là lời khen sao?"

Hạ Vĩ Quang cũng ngồi xuống, rót cho mình cốc trà, hùa với Hạ Kỳ Sơn trêu chọc Hạ Y Nguyệt.

"Sao lại không? Mà ba với anh hai kì ghê, sao mọi người cứ chọc con thế?"



Hạ Y Nguyệt vờ giận dỗi, trách móc hai người.

"Hai ba con các người lại cùng nhau ăn hiếp con gái tôi à?"

Ngô Mẫn Châu bưng đĩa trái cây từ trong bếp bước ra, cùng tham gia cuộc trò chuyện không nội dung này.

Hạ Y Nguyệt thấy mẹ liền đứng lên, nhào vào lòng bà mà mách tội.

"Mẹ xem ba và anh hai kìa, chỉ biết ăn hiếp con"

Hạ Vĩ Quang cũng không ngoan ngoãn gì mà ôm lấy cánh tay Hạ Kỳ Sơn, nhái lại cô.

"Ba xem mẹ và em gái kìa, chỉ biết ăn hiếp con"

Nhưng không may cho anh hai là...

"Ba không thấy mẹ và tiểu Nguyệt ăn hiếp con khi nào, chỉ thấy con chọc em thôi.."

Hạ Kỳ Sơn gỡ tay Hạ Vĩ Quang ra, bước sang ngồi bên cạnh Ngô Mẫn Châu, bóp vai bà nịnh nọt.

"Anh nói vậy đúng không vợ yêu.."

Hạ Vĩ Quang nhìn ba mình khinh thường...thì ra cũng là ngồi dưới thôi...

Sau đó cả nhà cười phá lên.

Vui vẻ cùng gia đình xong thì Hạ Y Nguyệt lên phòng tắm rửa.

Tắm xong cô liền gọi cho Nhiếp Cảnh Thiên.

"Anh rảnh không, bây giờ nói chuyện có tiện không?"

["Tôi rảnh, em gọi cho tôi có việc gì sao?"]

"Hôm nay tôi vừa gặp Nhiếp Hạo Phong ở công ty anh trai..."

Hạ Y Nguyệt kể toàn bộ sự việc cho Nhiếp Cảnh Thiên nghe, luôn cả việc cô nhờ anh hai giúp.

["Vậy em tính làm như nào?"]

"Tôi định ngày mai sẽ hẹn gặp ông ta"

["Em chắc chứ?"]

"Tôi...hơi sợ một xíu..chỉ một xíu thôi"

Nhiếp Cảnh Thiên cảm nhận được sự xấu hổ của cô, anh cười nhẹ rồi lại nói.

["Được rồi, em yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ..sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu"]

Tim Hạ Y Nguyệt bỗng đập mạnh một nhịp, một sự ấm áp không tên từ tim lan ra khắp cơ thể.

"Tôi..tôi biết rồi"

["Ừm..thế thì ngày mai em...."]

"Vậy ngày mai tôi sẽ qua sớm lấy thuốc nhé?"



["Ừm..muộn rồi em ngủ đi nhé"]

"Biết rồi..chúc anh ngủ ngon"

["Em ngủ ngon!"]

Chỉ vỏn vẹn ba từ ngắn ngủi, đơn giản nhưng lại khiến Hạ Y Nguyệt như đắm chìm.

Cô chìm vào giấc ngủ với nụ cười mềm mại trên môi.

[...]

Sáng sớm hôm sau, Hạ Y Nguyệt dậy từ sớm để "chuẩn bị".

Khi đến nhà và đứng trước mặt Nhiếp Cảnh Thiên, anh cũng phải ngỡ ngàng trước "thương tích" của cô.

Từ đầu đến chân không chỗ nào trên người cô là lành lặn.

Hạ Y Nguyệt vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng của người thứ ba.

"Cô vừa đi đánh nhau về à?"_Hàn Gia Tường kinh ngạc nhìn cô.

"Hàn Gia Tường? Sao anh lại ở đây?"

"Tôi kêu cậu ấy qua chuẩn bị một chút, tránh trường hợp "cần" đột xuất.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Hạ Y Nguyệt rời khỏi nhà Nhiếp Cảnh Thiên và đến một quán cà phê gần trường học.

Vừa đến trước cửa, chưa kịp vào quán thì Triệu Vũ Gia lại bất thình lình xuất hiện.

"Hạ Y Nguyệt trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên thật"

Chắc là trùng hợp....

"Dạo này bận quá nên tôi không có thời gian để hẹn gặp cô, thông cảm cho tôi nha"

"A..không sao đâu mà, mình đợi được..chỉ cần cậu đừng quên mình là được.."_Triệu Vũ Gia tỏ vẻ tủi thân.

"Làm sao mình quên...được...chứ"_Hạ Y Nguyệt cố tình nhấn mạnh ba từ cuối.

"Hôm nay cậu rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa"

"Lát nữa tôi có hẹn rồi, để lần khác nha"

"Được...mà sao cậu lại ăn mặc kín mít thế kia? Cậu bệnh à?"_Triệu Vũ Gia tỏ vẻ lo lắng.

Biết là cô ăn mặc kín mít sao? Thế mà từ xa vẫn có thể nhận ra cô, đúng là tinh mắt thật..

"Tôi không sao cả...tôi đi đây"

"Cậu đi đi..nhớ nể mặt mà cho tớ một cuộc hẹn nha"

"Yên tâm đi...tôi không quên đâu mà"

Hạ Y Nguyệt quay gót rời đi, Triệu Vũ Gia cũng không đứng đó lâu mà bước lên một chiếc xe gần đó rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK